Chương 7 - Chim Hoàng Yến Trong Lồng Son
Triệu Uyển Nghi—kẻ sớm đã lén lút tư tình với người khác—
Quả nhiên lập tức làm ầm lên đòi hủy hôn.
Khi mọi việc được dàn xếp xong, Triệu Uyển Nghi xuất ngoại,
Anh không chờ thêm giây nào—
Ngay lập tức mang cô về bên cạnh mình.
Lý do không cầu hôn cô,
Thật ra là vì… anh biết cơ thể mình có vấn đề.
Bác sĩ Lâm từng kín đáo nhắc nhở:
“Anh đã tổn hại căn bản. Có thể cả đời này không có con nối dõi.”
“Còn sống được bao lâu, cũng không ai dám nói chắc.”
Anh không nỡ trói buộc cô suốt đời.
Không nỡ để cô tuổi còn trẻ đã thành góa phụ.
Hơn nữa, anh vẫn chưa dám chắc—
Cô ấy có thật sự thích anh không?
Anh không cần mình đứng vị trí đầu tiên trong lòng cô.
Chỉ cần thứ hai, sau tiền là đủ.
Nhưng nếu cô không có chút tình cảm nào với anh thì sao?
Anh biết hết.
Biết cô lén chọc thủng bao cao su.
Biết cô lén đến bệnh viện kiểm tra.
Biết cô lén tích góp tiền.
Biết mỗi đêm cô ngủ mê man, vẫn vô thức vươn tay kiểm tra hơi thở của anh.
Nhưng anh chưa bao giờ bận tâm.
Chỉ cần trong đó có một phần là thật,
Anh có thể chấp nhận tất cả.
Nhưng rồi—
Cô lại bất ngờ cùng Hứa Sam bỏ trốn.
Lúc đầu, anh hận không thể lập tức bay qua bắt cô về.
Nhưng sau đó, anh nhanh chóng thay đổi ý định.
Cô đi rồi cũng tốt.
Chu Thế Quân đã sớm sốt ruột không chờ được nữa,
Nhiều lần bí mật ra tay.
Cô rời đi, ông ta càng có thể tập trung hành động,
Không cần lo lắng sẽ bị cô quấy rầy.
Anh cũng không cần mỗi ngày bận tâm đến sự an toàn của cô nữa.
Nhưng, thật sự có thể buông tay sao?
Dù cách xa ngàn dặm,
Anh vẫn phải chuẩn bị cho cô cuộc sống ổn định, đầy đủ, thoải mái.
Nếu không phải thấy anh gật đầu,
Phó Tuấn Hạo đời nào dám thật sự thả cô đi,
Còn giấu kín tin tức về cô?
Cô là một nhóc ngốc nghếch, hoàn toàn không nghĩ đến những điều này.
Vậy thì càng tốt.
Anh chỉ không ngờ—
Khi nghe tin anh sắp chết,
Cô lại tự mình quay về.
Khi cô đứng cạnh giường anh, khóc đến không thở nổi,
Tim anh gần như vỡ vụn.
Nhưng cũng chính khoảnh khắc đó—
Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy thỏa mãn đến vậy.
Anh từng nói—
Chỉ cần một phần thật lòng, đã đủ rồi.
Nhưng ngay lúc đó, anh biết—
Cô dành cho anh, không chỉ là một phần.
26
Khi mọi chuyện đã lắng xuống,
Đứa bé trong bụng tôi đã bốn tháng.
Không biết vì lý do gì,
Chu Kinh Nam lần này đặc biệt kiên quyết, kiềm chế đến cực hạn.
Không động vào tôi lấy một lần.
Dù tôi mặc chiến bào gợi cảm nhất,
Dùng hết mười tám chiêu thức quyến rũ,
Anh rõ ràng đã bị khiêu khích đến cực điểm,
Vậy mà vẫn có thể cắn răng nhịn xuống.
Trước đây, anh luôn thiếu thỏa mãn,
Tôi chật vật hầu hạ.
Nhưng bây giờ, tôi đã vặn vẹo đến sắp thành bánh quai chèo,
Vậy mà anh vẫn làm bộ chính nhân quân tử, sắt đá kiên trung.
Tôi tức giận.
Nhưng không nổi cáu.
Chỉ ngồi trên giường, rơi nước mắt không nói một lời.
Tôi đang mặc chiếc váy nhỏ gợi cảm nhất, mới nhất.
Vậy mà anh lại không thèm nhìn lấy một cái.
“Phù Phù.”
Chu Kinh Nam cố gắng giảng đạo lý với tôi.
Nhưng tôi che tai, bật chế độ “Tử Vi nhập thân”:
“Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe!”
Anh còn muốn nói gì đó, nhưng tôi đã giận dỗi ném gối của anh ra cửa.
“Chu Kinh Nam, em muốn ngủ riêng với anh!”
Lần này, tôi kiên quyết.
Nhất định không nhượng bộ.
Tôi muốn cho anh biết mặt.
Nhưng đến tối hôm đó—
Anh đến gõ cửa.
Và tôi… một giây lập tức đầu hàng.
Anh mặc áo sơ mi đen, tay áo xắn lên,
Còn đeo dây đeo chiến thuật,
Vai rộng, eo thon, cơ ngực ẩn hiện sau lớp vải.
Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy một Chu Kinh Nam “bỏng mắt” đến vậy.
Thật ra…
Trên giường, anh xưa nay chưa từng hiền lành.
Nhưng rõ ràng, anh vẫn còn kiềm chế.
Chu Kinh Nam bước vào phòng một cách ngang nhiên,
Khiến tôi chóng mặt mê mẩn.
Tôi hoàn toàn không nhận ra,
Mình đã bị anh bế ngồi lên đùi từ lúc nào.
Cho đến khi anh cầm lấy tay tôi, đặt lên phần cơ bụng rắn chắc, gầy gầy của anh.
“Phù Phù, còn giận không?”
Tôi tham lam không rời tay, cứ thế mân mê không ngừng.
Dạo này, anh chăm tập gym,
Kết quả quá mức hoàn hảo.
Tôi cứ vuốt ve mãi, đến khi anh khẽ cười, tôi mới hừ một tiếng:
“Đừng dùng nhan sắc quyến rũ em, vô ích.”
“Vậy còn thế này?”
Anh ngẩng cằm, chậm rãi cởi khuy áo sơ mi.
Tôi tròn mắt nhìn, cổ họng khô khốc, bụng dưới căng cứng.
Anh đang đeo một chiếc vòng cổ da quanh cổ.
“Chu Kinh Nam… anh có ý gì?”
Do ảnh hưởng của hormone thai kỳ,
Dạo này, tôi dễ khóc hơn trước cả chục lần.
Chỉ trong chớp mắt, mắt tôi đã rưng rưng sương mù.
Anh cúi xuống hôn lên hàng mi ướt nước mắt của tôi:
“Bây giờ, anh làm em thoải mái nhé?”
Tôi giận dỗi định đẩy anh ra.
Nhưng Chu Kinh Nam đã bế bổng tôi lên, đặt xuống giường.
Mái tóc dài của tôi xõa ra như tảo biển trên gối.
Chiếc váy ngắn màu hồng, nhẹ như cánh hoa đang nở rộ.
Anh từ từ cúi xuống, áp sát bên tai tôi, giọng khẽ cười trầm thấp:
“Phù Phù, em biết anh thích ăn loại trái cây nào nhất không?”
Tôi cắn môi, lông mi khẽ run rẩy, mặt đỏ bừng:
“Là đào mật…”
“Còn gì nữa?”
“Lệ chi.”
“Còn nữa.”
Tôi càng lúc càng đỏ, nắm chặt tay áo sơ mi của anh, thì thầm nhỏ xíu:
“Anh… anh thích anh đào.”
“Không đúng.”
“Hả?”
Môi anh đã trượt xuống, chậm rãi đi theo từng đường nét cong tròn.
“Là tiểu anh đào.”
“Chu Kinh Nam…”
Tôi bỗng ôm chặt mặt, không dám nhìn anh.
Chiếc váy mềm mại như cánh hoa, nhẹ nhàng lướt qua gò má sắc nét của anh.
Anh khẽ đặt tay lên bụng tôi, nơi đang dần tròn lên từng ngày.
Rồi cúi xuống hôn lên đó.
“Bé con, ngoan nào.”
Dòng suối khô cạn quá lâu, một lần nữa tràn đầy nước xuân.
Tôi bắt đầu không ngừng gọi tên anh.
Nhưng về sau, tôi chịu không nổi,
Bị anh ép buộc phải gọi “anh”, lại gọi “chồng”.
Giữa cơn mưa nhỏ lả tả,
Chu Kinh Nam đột nhiên dịu dàng lên tiếng.
Anh nói:
“Giang Dĩ Phù…”
“Anh yêu em.”
27
Mỗi năm, tôi đều đến Phổ Tế Tự dâng hương.
Quyên góp thật nhiều tiền công đức.
Mỗi năm, tâm nguyện của tôi không bao giờ thay đổi.
Cầu mong Chu Kinh Nam mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi.
Tôi nghĩ, Bồ Tát đã nghe thấy lời cầu xin của tôi.
Nhưng… chỉ nghe được một nửa.
Năm Chu Kinh Nam tròn năm mươi tuổi,
Anh đã vĩnh viễn rời xa tôi và các con.
Lúc lâm chung,
Anh nắm chặt tay tôi không buông.
Tôi khóc đến ngất lịm mấy lần.
Các con cũng khóc không thành tiếng.
Lúc hồi quang phản chiếu,
Anh hôn tôi lần cuối cùng.
“Phù Phù.”
Anh khẽ gọi tên tôi.
Anh nói:
“Kiếp sau, Phù Phù của anh chỉ ăn ngọt, không ăn đắng nữa.”
Tôi nức nở lắc đầu, nước mắt rơi như mưa.
“Chu Kinh Nam, em không cần kiếp sau.”
“Em chỉ muốn kiếp này cùng anh bạc đầu giai lão.”
“Em không cho phép anh chết, anh nghe rõ chưa?”
“Nếu anh chết, em lập tức tái giá! Em nói được làm được!”
Nhưng anh chỉ mỉm cười thật khẽ,
Ánh mắt dịu dàng bao dung,
Nhìn tôi không chớp mắt.
“Nếu em muốn tái giá, chỉ được lấy Lâm Chính Huyên.”
“Anh biết, cậu ấy thật lòng thích em.”
“Nhưng em không được đưa cậu ấy đi viếng mộ anh.”
“Vì anh vẫn sẽ ghen đấy…”
“Chu Kinh Nam…”
Tôi khóc đến xé ruột xé gan, giọng khàn đặc:
“Em không lấy ai cả.”
“Em chỉ muốn một mình anh.”
“Kiếp này, kiếp sau, em chỉ cần một mình anh.”
“Vậy thì hứa nhé, Phù Phù.”
“Chúng ta gặp lại nhau ở kiếp sau.”
Anh nâng tay lên, khẽ chạm vào nốt ruồi đỏ giữa chân mày tôi.
“Anh đã không lừa em, đúng không?”
“Có anh ở đây, em sẽ không có số khổ.”
“Phù Phù, hãy sống thật tốt.
“Nói xong câu ấy,
Bàn tay anh từ từ rơi xuống.
Nhưng đôi mắt lại không nhắm lại.
Tôi rơi nước mắt lặng lẽ ngồi đó,
Rất lâu, rất lâu.
Cho đến khi các con nghẹn ngào lay tôi:
“Mẹ ơi, hãy để bố nhắm mắt lại, đi thanh thản.”
Tôi mới chậm rãi đưa tay lên, nhẹ nhàng khép mắt anh lại.
Bên ngoài cửa sổ, tuyết trắng phủ kín trời,
Đã rơi suốt một ngày một đêm.
Dường như sẽ không bao giờ ngừng lại.
Tôi ghét mùa đông Bắc Kinh.
Ghét tuyết rơi.
Ghét từng ngày không có Chu Kinh Nam bên cạnh.
Nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn nghe lời anh,
Cố gắng sống thêm nhiều năm.
Tôi đã có cháu nội, cháu ngoại, cả chắt.
Nhưng nửa trái tim của tôi, mãi mãi vẫn trống rỗng.
Mười năm sau ngày Chu Kinh Nam mất,
Lâm Chính Huyên cũng ra đi.
Hôm nay, tôi cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết.
Tôi đã lần lượt tiễn biệt tất cả họ.
Và bây giờ—
Đến lượt tôi.
Tôi nằm trên giường bệnh, thở thoi thóp.
Xung quanh là con cháu đầy nhà,
Ai cũng lưu luyến không rời, khóc nấc nghẹn ngào.
Nhưng giữa những bóng người đông đúc ấy,
Tôi chợt nhìn thấy anh.
Chu Kinh Nam.
Anh vẫn như thuở thanh xuân,
Anh tuấn, cao ráo, nụ cười ôn hòa như làn nước mùa xuân gợn sóng.
Anh cầm một chiếc ô đen,
Mặc chiếc áo khoác đen mà tôi thích nhất.
Từ giữa cơn tuyết trắng phủ trời,
Anh sải bước đi về phía tôi.
Anh đưa tay ra, khẽ nói:
“Phù Phù, anh đến đón em đây.”
Tôi vui sướng đưa tay về phía anh,
Khoảnh khắc anh nắm lấy tay tôi,
Tôi mãn nguyện nhắm mắt lại.
“Chu Kinh Nam, hẹn gặp lại anh ở kiếp sau.”
“Kiếp sau, em vẫn muốn gả cho anh.”
“Được.”
(Toàn văn hoàn)