Chương 7 - Chim Hoàng Yến Trở Thành Phượng Hoàng

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Lâm Như Như cũng bước đến, thân mật khoác tay hắn, mỉm cười giả tạo:

“Thì ra là cô Giang. Nghe danh đã lâu. Chỉ là tôi sắp kết hôn với Châu ca rồi, nếu cô cứ dây dưa mãi thì hơi thiếu lịch sự đó nha~”

【Mẹ! Con thấy khối đế vương lục rồi!】

Mắt mẹ tôi sáng rực, bỏ mặc hai người vẫn đang độc diễn.

“Xin lỗi, tránh đường chút.”

Cố Thành Châu còn chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy mẹ tôi vòng qua họ, lao thẳng đến chỗ đá quý. Mẹ tôi hưng phấn hỏi:

“Là viên này sao? Viên có nhiều hoa văn đẹp này à? Hay là viên đen sì sì kia?”

【Không không, không phải mấy viên đó. Là viên kia kìa!】

Mắt mẹ tôi dừng lại ở một viên đá to lớn nhưng hoàn toàn… bình thường. Nó quá mức mờ nhạt, đặt giữa hàng loạt viên đá long lanh khác thì trông chẳng khác gì một hòn đá ven đường.

【Đừng coi thường viên này! Vỏ ngoài của nó là màu xám đen, hạt cát mịn như muối còn có dải gân nhô lên rất rõ, bên cạnh lại có mấy đốm rêu xanh khô – đặc trưng điển hình của đế vương lục!】

“Ra là vậy!” Mẹ tôi bừng tỉnh, gật đầu: “Chủ tiệm! Tôi lấy viên này!”

Vừa dứt lời, sau lưng lập tức vang lên tiếng cười mỉa của Lâm Như Như:

“Cô Giang à, tôi không nói chứ… viên đá đó trông bình thường quá đi, cô chắc chắn muốn mua nó sao?”

Chuyên gia cũng nhìn thoáng qua rồi lắc đầu liên tục:

“Chỉ là đá thường thôi, mở ra chẳng được gì đâu. Tôi đã chọn xong rồi, là phỉ thúy loại thủy tinh nước cực tốt.”

Ông chủ tiệm cũng nhìn viên đá mẹ tôi chọn, rồi lại nhìn viên của Lâm Như Như, khinh khỉnh cười:

“Cô chẳng biết gì mà cũng dám chơi đá quý? Viên đá đó giá năm mươi triệu đấy, cô có trả nổi không?”

Mẹ tôi không nói nhiều, rút luôn thẻ đen:

“Vừa đúng năm mươi triệu. Cắt viên này cho tôi!”

Cố Thành Châu nhíu mày, bước lên một bước:

“Đừng làm loạn nữa. Về nhà đi. Kiếm được tí tiền là bắt đầu chơi trò đốt tiền, đá quý đâu phải thứ cô chơi được?”

Mẹ tôi lườm hắn:

“Liên quan gì đến anh? Tôi thích mua gì thì mua, dù mổ ra toàn đá vụn thì tôi cũng cam lòng!”

Cô ta đã là vợ sắp cưới người ta rồi, còn xen vào chuyện tôi làm gì?

Lâm Như Như lại mềm giọng kéo tay Cố Thành Châu làm nũng:

“Cô Giang đã kiên quyết như vậy, anh đừng khuyên nữa. Lát nữa cô ấy ăn quả đắng thì sẽ hiểu thôi.”

Cố Thành Châu không nói gì thêm, để mặc chủ tiệm bắt đầu cắt đá.

Quả đúng như chuyên gia dự đoán, viên của Lâm Như Như vừa cắt ra đã lộ ra phỉ thúy thủy tinh trong suốt—cực phẩm trong cực phẩm.

Lâm Như Như cười rạng rỡ, đắc ý quay sang nhìn mẹ tôi:

“Thật xin lỗi nha, cô Giang. Có vẻ viên đá quý nhất ở đây đã về tay tôi rồi~”

Mọi người xung quanh đồng loạt vỗ tay chúc mừng, không quên mỉa mai mẹ tôi:

8

“Người phụ nữ này sao mà sánh được với phu nhân cơ chứ? Không những mở được phỉ thúy thủy tinh cực quý, lại còn được tổng giám đốc Cố yêu thương hết mực, đúng là song hỷ lâm môn!”

“Không như ai đó, ôm một cục đá thường như báu vật, lát nữa bổ ra chẳng được gì, đừng có ngồi đó khóc nhá!”

Cố Thành Châu vẫn không nhịn được, lên tiếng khuyên:

“Đừng cắt nữa, giờ dừng tay vẫn còn kịp.”

Mẹ tôi chẳng thèm để ý, dứt khoát hô:

“Cắt!”

Mọi người liền xúm lại xem trò vui, nhìn mẹ tôi cứng đầu mở viên đá nhìn không ra gì, ai nấy đều cười chê bà vừa ném không năm mươi triệu.

Nhưng—khi vừa cắt được nửa viên, ánh lục ánh lên từ bên trong khiến ông chủ sàn đứng sững lại.

Khi viên đá được cắt hoàn toàn, ông chủ nghẹn họng, giọng cũng biến thành cao vút:

“Là… là đế vương lục!”

Cả hội trường chấn động.

Lần đầu tiên trong lịch sử nơi này có người bổ ra được đế vương lục!

Lâm Như Như che miệng, mắt trừng to kinh hoàng:

“Không thể nào! Sao cô ta có thể mở ra đế vương lục được chứ?!”

Mẹ tôi phấn khích đến mức như muốn nhảy cẫng lên, ôm ngực nói:

“Con yêu của mẹ đúng là siêu cấp lợi hại!”

Cố Thành Châu cũng chết lặng. Tại sao vận khí của Giang Thiên Tuế lần nào cũng nghịch thiên như vậy?

Ngay khi đế vương lục xuất hiện, lập tức có người ra giá:

“5 tỷ! Tôi mua ngay!”

Mẹ tôi vui vẻ nhận tiền, chuyển thẳng 1 tỷ cho công ty Tinh Hoàn:

“Đủ không? Không đủ thì cứ nói, yên tâm mà làm nghiên cứu, chuyện tiền bạc giao cho tôi!”

Đoạn Dự sững người, xúc động đến rơi nước mắt:

“Cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực phát triển sản phẩm mới, tuyệt đối không để cô thất vọng!”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)