Chương 2 - Chiêu Nghịch Để Được Yêu
2
Nghe ngóng được Thẩm Hạc muốn thuê nhà gần trường, tôi liền nhờ môi giới đăng căn duplex nhỏ của mình lên web, giá cả thì thương lượng.
Chờ một tuần, con cá cuối cùng cũng cắn câu.
Hẹn gặp ngay tại nhà.
Thẩm Hạc thấy là tôi cũng không bất ngờ.
Anh đặt túi xuống, tùy ý dựa nghiêng vào sofa.
“Một tháng bao nhiêu?”
Tôi thuận miệng báo giá: “Không ở ghép thì mười ngàn, ở ghép thì ba ngàn, có thể giảm.”
Rồi thong thả bổ sung: “Chỉ ở ghép mới giảm giá.”
“Giảm bao nhiêu?”
“Còn tùy anh thể hiện thế nào.”
Tôi nheo mắt, ánh nhìn dừng lại trên đôi chân dài thẳng tắp của anh.
“Ví dụ như ở nhà anh chỉ mặc quần đùi trên gối thì hai ngàn một tháng.”
Thẩm Hạc cau mày, bóp sống mũi.
“Chỉ vì chuyện này thôi à?”
Tôi vỗ vai anh.
“Tiền sinh hoạt của em cũng không dễ kiếm đâu, ví thì phải đầy hoặc mắt phải sướng chứ.”
“Chị đã thông cảm cho em, thì em cũng thông cảm lại cho chị đi.”
Có vẻ anh bị tôi thuyết phục.
Tối đó anh dọn vào luôn.
Tắm sơ qua một cái rồi bắt đầu tất bật dọn đồ.
Tôi ngồi trên ghế cao, vừa ăn kem chuối vừa ngắm trai đẹp.
Rất nhanh đã phát hiện vài thứ… không hợp quy định.
Chính là cái quần dài của anh.
Tôi gõ gõ bàn.
“Anh quên thay quần đùi rồi hả?”
Bóng dáng đang bận rộn dừng lại.
Thẩm Hạc thở dài, lấy ra một cái quần đùi rồi định đi vào phòng ngủ.
“Đổi ngay ở đây.”
Tôi gọi anh lại.
Bước chân anh khựng lại, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng về phía tôi.
Như thể giây sau sẽ lao tới bóp cổ tôi vậy.
“Ở đâu cơ?”
“Ngay… ở đây…”
Bị ánh mắt ấy khóa chặt, tôi có hơi chột dạ nhưng vẫn cố giữ tư thế bà chủ.
“Đổi trước mặt tôi, tôi giảm thêm năm trăm.”
“Không cần!”
Anh nghiến răng ken két.
Cửa phòng ngủ “rầm” một tiếng đóng lại.
Rất nhanh, lại “rầm” một tiếng mở ra.
Thẩm Hạc bước ra với phần trên trần trụi, bờ vai rộng và bắp ngực săn chắc lộ mờ dưới ánh đèn vàng.
Tôi nhìn sững.
Anh cau có nhìn tôi, mặt lại đỏ tận vành tai, từng chữ nói ra đều khó khăn và xấu hổ.
“Sau này tôi sẽ không mặc áo, coi như trừ năm trăm được không?”
Biết điều ghê.
“Được, được chứ.”
Tôi đặt kem xuống, vỗ tay.
Người biết điều kia lấy laptop từ trong túi ra, gò má vẫn ửng hồng nhưng gương mặt đã lấy lại vẻ lạnh nhạt, ngồi xuống sofa.
Tôi xích lại gần, mắt dán chặt vào phần trên trần trụi của anh.
Nhìn gần càng đã mắt.
“Nhìn ngon thật.” – tôi buột miệng.
Anh: “Gì cơ?”
Mắt tôi vẫn không rời.
“Tôi nói kem của tôi ấy.”
Thẩm Hạc nhíu mày.
“Kem của cô chảy xuống bụng tôi rồi.”
“À.” – tôi bịa đại – “Trùng hợp ghê.”
“…”
Thẩm Hạc cạn lời.
“Lấy giấy.”
Lúc này tôi mới để ý giọt kem đang tan chảy trên bụng anh, theo nhịp thở mà khẽ rung nhẹ trên cơ bụng.
Sắc tình thật.
Tôi nuốt nước bọt, nghiêm túc đề nghị.
“Tiết kiệm chút đi.”
“Để em liếm sạch cho.”
“…”
Anh đưa tay chặn tôi lại.
“Đừng quá đáng, Trịnh Dụ.”
Tôi chưa từng tự giới thiệu với anh, vậy mà anh lại biết tên tôi.
“Được thôi.” – tôi bĩu môi, không cam lòng.
Không cho tôi liếm thì tôi cũng phải tự thưởng cho mình theo cách khác.
Tôi là con khỉ tự do trong núi.
Không ai quản nổi tôi.
Khéo léo tránh bàn tay đang định nhận giấy của anh, tôi thành công chạm vào cơ bụng anh qua lớp giấy, ngón tay chậm rãi vẽ vòng tròn.
Thẩm Hạc ho nhẹ một tiếng, mất tự nhiên quay mặt đi.
“Nhẹ thôi.” – anh vươn tay kéo rèm cửa lại.
“Được.”
Miệng thì đồng ý vậy, nhưng tay lại vô thức dùng thêm lực.
Giấy vẫn quá dày.
Ảnh hưởng cảm giác của cơ bụng.
Tôi len lén liếc anh mấy lần, tính chờ lúc anh không chú ý thì rút giấy ra.
Nhưng chủ nhân của cơ bụng đột nhiên đứng lên:
“Tôi đi tắm.”
Tôi đành chịu thua.
Còn dài mà.
Tôi tiếc nuối nhìn theo bóng anh rời đi.
Đến khi nghe tiếng nước mới chợt nhận ra.
Anh chẳng phải vừa tắm xong sao?
3
Sáng hôm sau, Thẩm Hạc chạy xe mô-tô đến trường.
Một chiếc mô-tô cũ dán đầy băng keo.
Tôi đã hứa giữ bí mật chuyện ở chung, nên đợi anh đi được nửa tiếng mới thong thả chạy chiếc xe điện nhỏ của mình ra ngoài.
Bên cạnh bỗng có một chiếc siêu xe lao vụt qua rồi bật đèn cảnh báo giảm tốc, cho đến khi song song với tôi.
“Này.”
Triệu Tử Thần hạ kính xe xuống, gọi to: “Đừng chạy cái xe điện nát đó nữa, lên xe anh đi.”
Tôi im lặng lườm một cái.
Thấy tôi không để ý, Triệu Tử Thần liền đánh xe chắn ngang trước mặt tôi.
Tôi thắng gấp, may mà tốc độ không nhanh, chỉ loạng choạng chống chân giữ xe.
“Anh bị điên à?”