Chương 3 - Chiến Tranh Lần Ba Của Tôi
7.
Buổi tối, mẹ tôi đột nhiên gọi điện đến.
Tôi vừa định kể cho bà nghe chuyện nhầm lẫn bình nước đáng xấu hổ kia , tiện thể xin thêm tiền sinh hoạt để mua cốc mới thì bà đã lên tiếng trước :
[Con có bạn trai từ khi nào vậy ?]
Tôi : “?”
Tôi vẫn còn độc thân đây, hoàn toàn trong sạch nhé!
“Mẹ, con không có ! Trời đất chứng giám! Con là một đứa trẻ ngoan mà!”
Nghĩ đến những năm tháng trung học mẹ luôn tìm mọi cách để ngăn cản tôi yêu sớm, tôi suýt nữa quỳ xuống để thề thốt.
[Ôi dào, đừng có giấu nữa, mẹ với dì Trương đều biết cả rồi , hai đứa cũng ngoài hai mươi rồi , yêu đương cũng có gì đâu mà phải che giấu?]
Dì Trương?
Là ai?
Tôi chẳng hiểu mô tê gì cả.
Sao mẹ đột nhiên lại mong tôi yêu đương vậy ?
Rõ ràng hồi tôi mới vào đại học, kỳ vọng của bà vẫn là: Đừng yêu sớm, học hành chăm chỉ, cố gắng thi lên cao học.
Khi đó tôi nghĩ điều đầu tiên là khó làm nhất.
Bây giờ nhìn lại , hóa ra chỉ có điều đầu tiên là tôi thực hiện được .
Tôi vội giải thích: “Con không yêu đương gì cả, thật đấy! Trần Ngọc có thể làm chứng!”
[Đừng có chối nữa, dì Trương của con hôm nay tận mắt thấy hai đứa đi khám sức khỏe cùng nhau . Bọn trẻ bây giờ yêu đương cẩn thận ghê, biết đi khám sức khỏe trước nữa cơ đấy!]
[Chỉ cần là thằng nhóc Tịch Việt thì mẹ yên tâm rồi .]
[Sao hai đứa lại đến với nhau thế? Kể mẹ nghe đi !]
Tịch Việt…
Tôi nghĩ mãi, cuối cùng cũng nhớ ra chính là anh chàng đẹp trai trong thư viện mà tôi vô tình uống chung nước.
“Hả? Mẹ biết Tịch Việt sao ?”
[Câu này là sao ? Hồi nhỏ con khóc lóc đòi cưới nó, con quên rồi à ?]
Tôi : “…”
[Hồi bé con suốt ngày bám theo nó, đòi anh Tịch Việt chơi cùng, ngủ cùng, tối nào cũng ôm gối đứng trước cửa phòng nó, con quên hết rồi à ?]
[Ngày nào cũng nằng nặc bắt nó xem hoạt hình snoopy với con, quên rồi à ?]
[Ngủ thì không yên, đạp nó rơi xuống giường, con cũng quên luôn rồi đúng không ?]
Mẹ vẫn thao thao bất tuyệt kể lại quá khứ.
Bị bà nhắc lại , ký ức thời thơ ấu của tôi dần hiện lên.
Tịch Việt chính là anh hàng xóm từng sống ngay bên cạnh nhà tôi .
Khi đó tôi chỉ khoảng sáu, bảy tuổi, còn anh ấy lớn hơn tôi không nhiều, nhưng đã rất cao, khuôn mặt vô cùng đẹp trai.
Từ nhỏ tôi đã mê cái đẹp , thế nên ngày nào cũng chạy sang tìm anh ấy chơi.
Nhưng sau này , vì vấn đề hộ khẩu để tôi được vào học ở một trường tiểu học tốt , gia đình tôi đã chuyển đi nơi khác.
Hơn mười năm trôi qua chúng tôi chưa từng gặp lại .
Quả thật hình ảnh về anh trong trí nhớ tôi đã phai nhạt đi rất nhiều.
Càng bất ngờ hơn là bố mẹ hai bên vẫn còn giữ liên lạc với nhau .
Càng không ngờ rằng chúng tôi lại có một màn tái ngộ đầy xấu hổ như vậy .
Tôi ngừng hồi tưởng lại , vừa định giải thích rõ ràng với mẹ về mối quan hệ của tôi và Tịch Việt thì phát hiện bà đã cúp máy từ lúc nào rồi .
Tôi : …
8.
Chiều hôm sau không có tiết học, tôi vừa leo lên giường chuẩn bị ngủ một giấc thật đã thì nhỏ bạn thân Trần Ngọc nhắn tin tới:
[Sanh Sanh, câu lạc bộ của bọn mình đang liên hoan với câu lạc bộ mô hình toán, cậu mau đến đi ! Toàn trai đẹp , đồ ăn thì siêu ngon!]
Tôi dừng tay kéo rèm giường lại .
Cuối tháng rồi , nghĩ đến số tiền sinh hoạt ít ỏi còn lại chỉ đủ sống cầm chừng với mấy gói mì.
Nghĩ đến chuỗi ngày ăn mì sắp tới, tôi lập tức từ bỏ giấc ngủ trưa.
Lên chiếc xe đạp cũ kỹ kêu cót két chạy đến địa điểm liên hoan.
Vì cửa phòng bao chỉ khép hờ nên tôi có thể nghe rõ ràng tiếng trò chuyện bên trong.
“Anh Việt, trúng anh rồi ! Chọn thật lòng hay thử thách?”
“Thật lòng.”
Giọng nói trong trẻo và điềm đạm của Tịch Việt vang lên.
“Cô gái mà anh thích có đang ở đây không ?”
Tôi âm thầm phỉ nhổ sự nhàm chán của những trò chơi này .
Sợ làm phiền mọi người nên cúi thấp người , định lách qua khe cửa bước vào .
Kết quả chân vấp phải mép cửa, tay vô tình đẩy mạnh làm cửa vang lên một tiếng “rầm”.
Mọi người trong phòng đều quay đầu nhìn tôi .
Tôi vội vã chỉnh lại tóc, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của Tịch Việt— người vừa lắc đầu để trả lời câu hỏi.
Anh thoáng sửng sốt rồi nhanh chóng che giấu cảm xúc.
Tôi liên tục xin lỗi rồi vội vàng chạy đến chỗ Trần Ngọc.
Cô ấy vừa rót trà vừa cười nhạo tôi đầy khoái chí.
Tôi tức tối lườm cô ấy .
Tôi không dám ngẩng đầu lên nhưng lại có cảm giác có một ánh mắt đang nhìn mình .
Vì bị tôi làm gián đoạn, mọi người đều không chú ý đến câu trả lời của Tịch Việt.
Người dẫn trò chơi hỏi lại lần nữa: “Anh Việt, người anh thích có ở đây không ?”
“Có.”
Lời vừa dứt, cả phòng liền ồ lên, huýt sáo vang trời.
Mấy nữ sinh đỏ mặt, ánh mắt đầy mong đợi nhìn về phía anh .
Trần Ngọc ghé sát tai tôi thì thầm:
“Anh ấy là chủ tịch câu lạc bộ mô hình toán, đẹp trai, học giỏi, còn siêu giàu. Cái quán cà phê cậu hay đến uống là của anh ấy đấy.”
“Trước đây có một hoa khôi uống nhầm đồ của anh ấy , anh ấy tức đến mức sửa sang lại cả quán luôn.”
“Từ đó không ai dám theo đuổi anh ấy nữa.”
“Cậu đoán xem cô gái nào may mắn được anh ấy thích?”
Tôi không quan tâm lắm, bụng đói đến mức không còn sức đáp lại .
Tôi cầm chén súp trên bàn xoay uống một hớp, cảm thán: “Wow, súp này ngon thật đấy.”
Trần Ngọc kinh ngạc nhìn tôi :
“Không phải chứ? Lan Dĩ Sanh, cậu đói đến mức này rồi à ?”
Tôi gật đầu: “Ừ, ăn mì gói mấy ngày liền, đói thật mà.”
Trần Ngọc nhìn tôi đầy khinh bỉ:
“ Nhưng cậu cũng không thể uống canh của anh Tịch như vậy chứ!”
Tôi : “?”
“Chén súp cậu vừa uống là của anh ấy đấy.”
Trần Ngọc nhắm mắt lại , cố gắng tiêu hóa thông tin:
“Hồi nãy anh ấy vừa mới múc xong thì bị gọi chơi trò chơi, còn chưa kịp uống đâu .”
Tôi : “…”
Được rồi , tôi đúng là đói quá rồi .
Tôi cứ tưởng bát canh đó được ai đó đặc biệt xoay đến trước mặt mình .
Khóe miệng tôi giật giật, bỗng cảm thấy bát canh trên tay như một quả b.o.m có thể nổ tung bất cứ lúc nào, hoàn toàn hủy diệt tôi .
Tôi ngẩng đầu lên liền thấy Tịch Việt khoanh tay, dựa vào lưng ghế ung dung nhìn tôi .
Không khí xung quanh rơi vào một sự im lặng kỳ quái.
Cảm giác như tất cả mọi người đều đang chờ phản ứng của anh ấy .
Tôi vội vàng xin lỗi :
“Xin lỗi nhé, tôi không biết đây là của anh …”
“Ừ, không sao , tiếp tục chơi đi .”
Tịch Việt trông có vẻ rất vui, hoàn toàn không giống một người có tính sạch sẽ quá mức như lời đồn.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục quay thìa chơi trò chơi.
“Trời ơi, chuyện gì vậy ? Hai người các cậu là sao đây? Lan Dĩ Sanh, khai thật mau!”
Trần Ngọc túm lấy tay tôi , liên tục truy hỏi.
Chưa kịp để tôi trả lời, cái muỗng như có thù oán gì với Tịch Việt, lại chỉ trúng anh ấy .
“Lại là thật lòng à ?”
“Thật lòng.”
“Nụ hôn đầu còn không ?”
“Không còn.”
Cả phòng lại bùng nổ với những tiếng huýt sáo và reo hò.
Một nam sinh trêu ghẹo:
“Nếu là kiểu gián tiếp qua một bát canh thì không tính đâu nhé!”
Bất ngờ bị kéo vào , tôi ngượng chín mặt, cúi đầu thật thấp.
“Không phải uống canh, là hôn thật.”
Giọng nói trong trẻo của Tịch Việt ẩn chứa một chút tự hào.
Giống như… cố ý nói cho người đó nghe vậy .
“Ai thế nhỉ? Để tôi xem, ai đỏ mặt nhất, chắc chắn chính là người đó!”
Ngọn lửa hóng hớt của Trần Ngọc bùng lên mãnh liệt, cô ấy ngồi thẳng lưng, dáo dác nhìn quanh phòng.
“Này, Lan Dĩ Sanh, cậu đừng ăn nữa, mau giúp mình đoán xem nào!”
Tôi bị cô ấy vỗ một cái suýt nữa thì bị sặc, ho nhẹ một tiếng.
Cô ấy quay sang nhìn tôi :
“Khoan đã , sao mặt cậu đỏ vậy ?
“Sao mình thấy cả phòng này chỉ có mình cậu đỏ mặt nhất vậy ? Cậu làm sao thế hả?”