Chương 4 - Chiếc Váy Và Cuộc Hôn Nhân Đổ Vỡ

Cô ấy lấy bộ đồ từ trong túi ra, nhẹ nhàng mở ra — là một chiếc sườn xám đỏ thẫm, kiểu dáng hiện đại, cắt may tinh tế, đường kim mũi chỉ đều rất tỉ mỉ.

Khuy áo được làm hình cánh bướm, rất trang nhã.

“Con đi mấy tiệm liền mới ưng được cái này.”

“Đặt thợ sửa lại theo số đo của mẹ. Mẹ thử xem có vừa không nha.”

Tôi thay chiếc sườn xám đỏ ấy vào, vừa khít người như thể đo may riêng.

Nhìn vào gương, tôi thấy một người phụ nữ đầu tóc bạc trắng, gương mặt phủ đầy dấu vết thời gian — nhưng trong thoáng chốc, tôi lại như nhìn thấy chính mình của nhiều năm về trước.

Một cảm giác mát lạnh lướt qua cổ.

Tiểu Nhã đeo lên cổ tôi một chuỗi ngọc trai.

Ngọc to cỡ đầu ngón tay, viên nào viên nấy đều tròn trịa, bóng bẩy — nhìn đã biết không rẻ.

“Chiếc này đắt lắm. Bộ sườn xám này chắc cũng không rẻ đâu, Tiểu Nhã à, mẹ biết tấm lòng con, nhưng mẹ không nhận đâu. Mau tháo vòng ra đi.”

Tôi vội đưa tay gỡ vòng xuống, nhưng Tiểu Nhã đã giữ lấy tay tôi.

“Mẹ, mẹ cứ đeo đi.”

“Đây là con với anh Thẩm Sùng cùng chọn đó, là tấm lòng của hai đứa con.”

“Mẹ vì gia đình mà vất vả bao năm, đến một món đồ trang sức tử tế cũng chưa từng mua cho mình.”

“Con với anh ấy nghĩ tới mà thấy xót.”

Có người phụ nữ nào lại không thích đồ trang sức lấp lánh?

Có thể có đấy, nhưng tôi không phải người như vậy.

Tôi thích những món đồ khiến mình đẹp hơn, rạng rỡ hơn.

Người phụ nữ trong gương — tuy tuổi đã xế chiều — nhưng cái lòng yêu cái đẹp, sau bao nhiêu năm bị đè nén, nay lại càng bền chặt.

“Tiểu Nhã, cảm ơn con.”

Tôi biết, đây là chủ ý của riêng mình Tiểu Nhã.

Còn Thẩm Sùng — đứa con tôi cưu mang từ khi còn đỏ hỏn đến lúc cao lớn thế này — nó là người thế nào, tôi hiểu rõ hơn ai hết.

Cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài, Thẩm Sùng bước vào, câu đầu tiên là:

“Mẹ còn chưa chuẩn bị xong à? Ba đâu rồi?”

(8)

Trên đường đến khách sạn, Thẩm Viễn Hàng lẩm bẩm suốt dọc đường.

Thẩm Sùng lái xe, thỉnh thoảng phụ họa vài câu, toàn đứng về phía ba mình.

“Tuổi nào mặc đồ tuổi đó chứ, bà nhìn lại mình đi, tuổi này rồi mà còn tưởng mình là con gái mười tám chắc?”

Thẩm Sùng cũng phụ họa theo:

“Ba nói đúng đó mẹ, mẹ cũng có tuổi rồi, nên mặc mấy bộ nhã nhặn thôi.”

“Mặc mấy màu chói lọi như thế nhìn loè loẹt quá, chẳng hợp chút nào.”

“Mặt mũi ba mẹ để đâu nữa?”

“Tiểu Nhã, con cũng vậy, mua đồ cho mẹ mà không nói với anh một tiếng.”

“Nếu biết sớm thì anh không bao giờ cho mua đâu!”

Đấy, đó là đứa con trai mà tôi đã vất vả nuôi nấng trưởng thành — trong mắt nó chỉ có cha nó, còn người mẹ này, nó chẳng coi ra gì.

“Tuổi nào mặc đồ tuổi đó? Tôi cũng muốn vậy lắm chứ.”

“Nhưng hồi còn trẻ, vì hai người các anh, tôi nhịn ăn nhịn mặc, có cái gì dám tiêu cho bản thân đâu.”

“Chẳng lẽ cả đời tôi đáng phải như vậy? Đến lúc chết cũng không được mặc cái mình thích à?”

Thẩm Viễn Hàng hậm hực nói:

“Tôi có bắt bà nhịn ăn nhịn mặc đâu, là bà tự nguyện.”

Thẩm Sùng tiếp lời:

“Ba nói đúng đó mẹ, tụi con chưa bao giờ bắt mẹ phải làm gì hết.”

“Thẩm Viễn Hàng! Thẩm Sùng! Hai người nói vậy mà không thấy cắn rứt lương tâm à?”

Mấy câu nói của họ khiến lửa giận trong lòng tôi bùng lên.

“Thẩm Viễn Hàng, bao nhiêu năm nay sống với nhau, ăn uống, sinh hoạt, nhà cửa — cái gì không phải do tôi lo?”

“Ông có bệnh dạ dày, tôi phải nghĩ đủ món ăn phù hợp cho ông.”

“Ông chẳng nhấc nổi thứ gì, không làm được việc nặng, đến cả bình gas cũng là tôi thay!”

Thẩm Viễn Hàng quay mặt nhìn ra cửa sổ, im lặng.

Thẩm Sùng định mở miệng bênh cha thì bị Tiểu Nhã kéo tay áo, lập tức im bặt.

“Lương một tháng có bao nhiêu, còn phải gửi phần lớn về cho mẹ ông.”

“Ông có bao giờ nghĩ đến cái nhà này sống sao không?”

“Số tiền lương còn lại cộng với của tôi chẳng đủ sống.”

“Tôi đi dạy cả ngày, tối còn phải nhận dạy thêm để có tiền xoay xở, đến nỗi mắt tôi hỏng cũng từ dạo đó.”

Tôi càng nói càng tức, những khổ cực bao năm ùa về khiến lòng nghẹn lại.

“Còn anh nữa, Thẩm Sùng.”

“Hồi nhỏ anh ốm, trời mưa tôi cõng anh đến bệnh viện.”

“Cả đêm thức trắng trông anh.”

“Anh khởi nghiệp, tiền tiết kiệm cả đời tôi gom góp mới dám đưa cho anh — không phải cha anh!”

“Vậy mà anh ngoài việc hùa theo nói ‘ba nói đúng’ thì còn biết gì nữa?”

Nhìn nghiêng mặt Thẩm Sùng, tôi chợt nhận ra: nó giống hệt ba nó — không chỉ khuôn mặt mà cả tính cách — đều ích kỷ và vô tâm như nhau.

“Phải rồi, là tôi đáng kiếp.”

“Vì hai con sói mắt trắng như các anh, mà tôi biến cuộc đời mình thành thế này!”