Chương 3 - Chiếc Quần Lót Bí Ẩn

“Giang Dao, nghe tớ nói nè Lưu Ý tốt với cậu như vậy, chắc chắn cậu chỉ đang stress quá thôi. Nào, uống chút bia cho thư giãn.”

Cô ấy liên tục rót bia đưa cho tôi.

“Ngày mai nói chuyện thẳng với Lưu Ý đi, đừng tự dằn vặt nữa.”

Tôi gật đầu. Bia khiến đầu óc tôi lơ mơ dần.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trên ghế sofa, toàn thân mỏi nhừ.

Linh Linh không có ở đó.

Trên bàn trà là một mẩu giấy:

“Bữa sáng để trong tủ lạnh nhé, tớ đi làm rồi.”

Tôi dụi trán, lảo đảo đứng dậy, đầu vẫn còn ong ong.

Điện thoại vẫn tắt ngúm, pin cạn sạch.

Tôi lảo đảo bước vào nhà tắm, định rửa mặt.

Đứng trước gương, đột nhiên tôi phát hiện…

Chiếc khuyên tai kim cương ở tai trái – không còn nữa.

Đó là món quà cưới Lưu Ý tặng tôi, tôi đã đeo suốt ba năm, chưa từng tháo.

Tôi hoảng hốt chạy trở lại sofa, lật tung đống gối lên tìm.

Khi một chiếc gối bị hất xuống sàn, một vật nhẹ tênh rơi theo.

Một chiếc quần lót màu xanh đậm.

Dáng boxer.

Chỗ mông… có một vết rách tròn, mòn vải rõ rệt.

Tim tôi như ngừng đập.

5

Ngón tay tôi bắt đầu run lên không kiểm soát được.

Chiếc quần lót rơi phịch xuống sàn.

Cái lỗ rách kia — bên trái, viền rách lởm chởm — chính là chiếc hôm qua anh ta mặc ra ngoài!

Dạ dày tôi co thắt lại, tôi lao về phía thùng rác và nôn khan.

Chồng tôi… và Linh Linh ?

Họ…?

Một tia sét chợt lóe lên trong đầu tôi.

Từng mảnh ký ức rời rạc đột ngột ghép lại thành một câu chuyện hoàn chỉnh.

Tôi quen Lưu Ý là do Linh Linh giới thiệu.

Khi đó tôi vừa mất cha mẹ, cả người như xác rỗng, sống mơ màng qua ngày.

Linh Linh nắm tay tôi và nói: “Cậu cần một chỗ dựa.”

Rồi Lưu Ý xuất hiện.

Ấm áp, dịu dàng, quan tâm đúng lúc – giống như một liều thuốc được kê riêng cho tôi.

Nhưng về sau, mỗi lần tôi và Lưu Ý cãi nhau, người đầu tiên xuất hiện luôn là Linh Linh.

Cô ấy hiểu Lưu Ý hơn tôi.

Cô ấy lo cho cảm xúc của tôi còn hơn cả Lưu Ý.

Những lời hòa giải từ miệng cô ấy lúc nào cũng dễ nghe đến lạ:

“Anh ấy quá yêu cậu nên mới như vậy.”

“Bớt nóng tính lại đi, đàn ông tốt như thế này kiếm đâu ra nữa?”

Giờ thì tôi đã hiểu.

Thì ra đây là một vở kịch ba người.

Tôi loạng choạng chạy về phòng ngủ, muốn tìm thêm bằng chứng.

Mấy chiếc sơ mi và cà vạt biến mất chắc chắn đang ở đâu đó trong nhà!

Nhưng khi tôi xoay tay nắm cửa — không hề nhúc nhích.

Đã bị khóa!

Giây phút đó, tôi chỉ muốn xông vào văn phòng anh ta, ép anh ta phải giải thích chiếc quần lót chết tiệt kia!

Tôi vội vã vơ lấy túi xách, nhưng khi vừa nhấc lên, một vật nhỏ màu đen lăn ra, lăn lăn mấy vòng trên nền nhà.

Tôi cúi xuống nhìn kỹ — đó là cây bút ghi âm tôi dùng để viết tiểu thuyết.

Lý trí tôi bỗng chốc trở lại.

Tôi đã quá hấp tấp.

Chỉ với một chiếc quần lót thôi, thì chứng minh được gì?

Nếu tôi làm ầm lên bây giờ, chẳng khác nào đánh rắn động cỏ, để bọn họ có cơ hội bịa ra thêm đống lời nói dối.

Một kế hoạch đang dần thành hình trong đầu tôi.

Tôi sẽ tự tay bóc từng lớp, từng lớp giả dối ấy ra.

Tôi sẽ để sự thật lần lượt lộ diện – từng chút một.

6

Về đến nhà, tôi cắm sạc điện thoại.

Màn hình vừa sáng lên, hơn chục tin nhắn chưa đọc lập tức hiện ra—

[Lưu Ý]: Dao Dao, em đi đâu rồi? Sao không nghe máy?

[Lưu Ý]: Nhà mất điện, anh lo cho em lắm!

[Lưu Ý]: Thấy tin nhắn thì gọi lại ngay cho anh!

Tin mới nhất là cách đây mười phút—

[Lưu Ý]: Em mà không bắt máy, anh báo công an đấy!

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình.

Ngón tay lơ lửng trên bàn phím, mãi không gõ nổi một chữ.

Báo công an?

Hừ, anh dám sao?

Tối qua khi tôi ngủ say trên sofa…

Chỉ cách một bức tường, hai người các người chắc vui vẻ lắm nhỉ?

Còn tôi như một con ngốc, hoàn toàn không hay biết.

Điện thoại rung lên, là cuộc gọi từ Lưu Ý.

Tôi hít sâu một hơi, rồi nhấn nút nghe.

“Dao Dao! Em đã đi đâu cả đêm qua vậy? Em biết anh lo đến mức nào không?”

Giọng anh ta nghe thật sự sốt ruột, thậm chí còn run rẩy.

Diễn xuất… quá đạt.

Tôi đảo mắt, giọng thản nhiên:

“Điện thoại hết pin, em qua nhà Linh Linh ngủ nhờ một đêm.”

“Nhà… Linh Linh ?” Anh ta khựng lại một chút.

“Sao… sao lại đột nhiên đến nhà cô ấy?”

“Nhà mất điện, em sợ bóng tối.” Tôi nói nhẹ như không.

“Anh chẳng phải biết rồi sao?”

Bên kia im lặng vài giây.

“Anh… anh bận tăng ca, quên không nói với em chuyện cúp điện.”

Giọng anh mềm lại, pha lẫn áy náy:

“Xin lỗi em, Dao Dao, là anh sơ suất.”

Xin lỗi thì nhanh nhỉ.

“Không sao. Tối nay về sớm một chút, em có chuyện muốn nói.”

“Chuyện gì?” Giọng anh ta lập tức cảnh giác.

“Về rồi nói.” Tôi dứt khoát cúp máy.

Ngay sau đó, tin nhắn của Linh Linh hiện lên—