Chương 8 - Chiếc Nhẫn Sao Trời Và Những Bí Ẩn Chưa Được Giải Đáp
Tôi nhìn cô ta đầy khó hiểu.
Tưởng Thế Dụng… vẫn chưa nói với cô ta là anh ta đã mua lại chuỗi cửa hàng hoa nhà tôi sao?
Ba người phụ nữ ngồi quanh bàn đều ngẩng đầu lên.
Thật bất ngờ — đó chính là ba người từng bắt nạt Vu Hinh Hinh, bị tôi tố cáo khiến họ bị buộc thôi học năm xưa.
Vu Hinh Hinh càng cười rạng rỡ hơn.
“Để em vào rót trà cho mấy người nha.”
Cô ta vừa đi, ba người kia liền khoanh tay, nhìn tôi đầy giễu cợt.
“Chẳng phải là tiểu thư nhà họ Tống đây sao? Giờ ăn mặc nhìn chẳng khác gì nhân viên làm vườn.”
“Tsk, nghèo thế rồi mà còn muốn tranh với Hinh Hinh cơ đấy. Cô không biết đâu, Tổng giám đốc Tưởng chiều cô ấy đến mức nào đâu.”
“Hinh Hinh chỉ nhắc thèm bánh bao hấp ở Tây Thành là Tưởng tổng cho người bay đi mua ngay. Cô ấy muốn nuôi chó thuần chủng, anh ấy cho người sang tận Anh chọn giống rồi đưa về. Mà cái nhà kính trồng đầy hoa hồng Rhodes phía sau biệt thự này cũng là do anh ấy đặc biệt làm cho Hinh Hinh.”
Tôi mỉm cười. “Tưởng Thế Dụng có biết các người đang nói những lời này ngay trong nhà của anh ta không?”
Mặt ba người họ thoáng cứng lại, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:
“Tất nhiên! Anh ấy thương Hinh Hinh như vậy mà. Chúng tôi là bạn của cô ấy, nên anh ấy đối xử với chúng tôi rất tốt.”
“Túi xách, quần áo chúng tôi mặc, đều là anh ấy tặng.”
Thấy tôi im lặng, họ lại bắt đầu đắc ý.
“Hôm nay gọi cô tới, là để cảnh cáo cô một chút.
“Hinh Hinh và Tưởng tổng tình cảm rất tốt, những suy nghĩ nhỏ nhen của cô, tốt nhất nên dẹp đi, nếu không… tụi này sẽ không để yên đâu.”
“Trời hôm nay hơi nắng, vậy thế này đi, cô ra che dù cho tụi này một lúc, coi như bỏ qua ân oán cũ.”
Tôi nhìn vẻ mặt hống hách trước mặt, bỗng thấy thật buồn cười.
Tôi quay người bước đi.
“Này! Ai cho cô đi?!”
Một người trong số đó bước tới, túm lấy tay tôi. Đúng lúc đó, Vu Hinh Hinh cũng chạy ra.
“Ấy ấy, sao vậy, đừng cãi nhau mà… á!”
Tôi không hề động vào cô ta, nhưng cô ta lại ngã lăn xuống đất.
Cùng lúc ấy.
Cánh cổng vườn mở ra, Tưởng Thế Dụng bước vào.
7
Vu Hinh Hinh ngồi dưới đất, khóc không ngừng.
“A Hàn, em biết chị không thích em… nhưng… nhưng chị không thể vì em mang thai mà cố tình đẩy ngã em như vậy được…”
Vừa thấy Tưởng Thế Dụng, cô ta lại càng khóc dữ dội hơn.
“Thế Dụng…”
Mấy người phụ nữ bên cạnh cũng vội vàng hùa theo:
“Đúng đó Tưởng tổng, Tống Hàn vừa đến đã tỏ thái độ với Hinh Hinh, không biết còn tưởng ai mới là bà chủ nữa cơ.”
“Năm năm trước bắt nạt Hinh Hinh còn chưa đủ, giờ mới về đã lại ra tay rồi.”
“Mới lần đầu gặp lại đã động thủ, không biết sau này còn làm gì nữa…”
“Giờ mà Hinh Hinh đang mang thai thật, đứa bé bị cô ta làm tổn thương thì quá độc ác rồi…”
Tôi đưa tay lên, nhìn vết trầy đỏ hằn rõ trên cánh tay.
Cũng may… chưa đến mức nghiêm trọng.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ xa.
Tôi ngẩng đầu, bất ngờ chạm phải ánh mắt của Tưởng Thế Dụng.
“Đau không?!” Anh bước nhanh đến, nâng cánh tay tôi lên xem, rồi quay đầu quát ba người kia:
“Còn không mau đi lấy thuốc?!”
Cả ba người chết sững tại chỗ.
“Ơ… Tưởng tổng… nhưng Hinh Hinh vẫn đang nằm dưới đất mà…”
“Còn không đi? Nghe không hiểu tiếng người à?!”
Mấy người kia run lên, cuống quýt rời đi.
Tôi: “…”
Thuốc được mang đến rất nhanh, anh cẩn thận cầm lọ cồn sát trùng, định bôi cho tôi.
“Tôi tự làm được.”
“Không được,” anh cau mày, “em vụng về như thế, trước đây mỗi lần bị thương không phải đều do tôi xử lý sao?”
Không gian phía sau lưng như đặc quánh lại vì sự im lặng.
Cuối cùng, Vu Hinh Hinh không nhịn được nữa, bật khóc nói:
“Thế Dụng…”
8
Tưởng Thế Dụng không để ý.
Cô ta lại gọi thêm lần nữa.
Tôi không muốn bị kéo vào thêm chuyện gì nữa, liền cầm lấy tăm bông sát trùng:
“Không chảy máu, không xử lý cũng không sao. Hoa trong bồn cũng đã giao đủ, tôi đi đây.”
Ai ngờ Tưởng Thế Dụng lại kéo tay tôi lại, rồi quay người đối mặt với mấy người còn lại, toàn thân toát ra sát khí lạnh lẽo.
“Ai làm?” Giọng anh trầm thấp nhưng đầy uy lực.
“Đứng ra tự nhận.”
Chỉ một câu nói đã đủ áp chế mọi thứ.
Mấy người vừa rồi còn hùng hổ giờ im bặt, len lén liếc nhìn Vu Hinh Hinh.
Vu Hinh Hinh gượng cười.
“Thế Dụng, không ai cả mà… A Hàn anh cũng biết đấy, làm gì có ai dễ bị bắt nạt như chị ấy đâu? Cái tay ấy chắc là do không cẩn thận…”
Tưởng Thế Dụng bật cười lạnh.
“Vu Hinh Hinh, tôi đã nói với em bao nhiêu lần rồi — đừng giở trò sau lưng Tống Hàn.”
Sắc mặt cô ta lập tức tái mét.
“Chuyện cái nhẫn em còn chưa đủ, giờ lại còn muốn dựng thêm một vở kịch gài bẫy người ta?”
Anh lạnh giọng:
“Em nghĩ tôi là thằng ngốc à?”
Vu Hinh Hinh mặt trắng bệch.