Chương 3 - Chiếc Máy Ảnh Thần Kỳ
Khi nhìn thấy tôi, cô ta giả vờ kinh ngạc đưa tay che miệng.
Giang Miên Miên vẻ mặt ngạo mạn, giọng điệu khoa trương:
“Không phải chứ chị, tiền ba để lại cho chị, chị xài nhanh vậy đã hết rồi à?”
“Giờ còn phải đi thuê nhà ở sao? Đừng nói là chị bán cả nhà để trả nợ rồi nhé?”
3
Tôi liếc nhìn cô ta một cái, Giang Miên Miên quàng khăn đỏ, mang giày cao gót đỏ, tôi nhàn nhạt lên tiếng:
“Em ăn mặc rực rỡ thật đấy, chẳng lẽ quên là ba mới mất chưa đầy một tháng à?”
Nghe vậy, sắc mặt Giang Miên Miên cứng đờ, cô ta há miệng định nói.
Nhưng Trương Minh đã lên tiếng trước, giọng đầy khinh bỉ:
“Hiếu thảo là ở trong tim, chỉ mấy người giả tạo như chị mới quan tâm đến mấy hình thức bề ngoài này thôi!”
Tôi gật đầu như hiểu rõ mọi chuyện, lạnh lùng cất lời mỉa mai:
“Vậy là Giang Miên Miên cô luôn ghi nhớ trong lòng, trong lòng tổ chức tang lễ cho ba, chọn mộ phần, tiễn ông đoạn đường cuối cùng sao?”
Lời tôi vừa dứt, sắc mặt Giang Miên Miên càng khó coi hơn.
Sau khi ba mất, Giang Miên Miên vội vã dắt Trương Minh đi làm giàu bằng chiếc máy ảnh.
Ngay cả tang lễ của ba cô ta cũng không thèm xuất hiện, mọi việc đều đẩy cho tôi lo liệu một mình.
Trương Minh hừ lạnh một tiếng, nhìn tôi bằng ánh mắt nửa cười nửa giễu:
“Chị nói đúng lắm, chị hiếu thảo như vậy, thế mà lại phung phí sạch tiền ba để lại kìa!”
Giang Miên Miên lập tức phấn chấn hẳn lên:
“Đúng đó! Em thấy đấy là vì chị không có mắt nhìn, cuối cùng rơi vào kết cục thế này cũng là đáng đời!”
“Hồi trước chị mua nhà, em đã bảo chị rồi, nên đưa tiền mua nhà cho anh Minh đầu tư, vậy mà chị lại không chịu!”
“Giờ thì hay rồi, nhà cũng mất, tiền cũng không còn, chị nói xem, em cho chị cơ hội làm giàu đấy, là do chị không biết nắm bắt!”
Lúc trước tôi tích góp từng đồng để mua nhà, đến ngày nộp tiền đặt cọc, Giang Miên Miên lao tới trước mặt tôi, giật lấy hợp đồng mua nhà rồi xé nát.
Cô ta tức giận mắng tôi:
“Chị! Sao chị lại ích kỷ như vậy!”
“Em đã nói rồi, hãy đưa tiền mua nhà cho anh Minh, để anh ấy đem đi đầu tư, sao chị còn đi mua nhà!”
“Chị có biết không, việc chị làm bây giờ sẽ khiến đất nước mất đi một ngôi sao thương nghiệp tương lai đấy!”
“Chị còn đứng đó làm gì! Mau đưa hết tiền mua nhà cho em! Anh Minh tài hoa đầy mình…”
Tôi chưa để cô ta nói hết câu, liền ra hiệu cho nhân viên môi giới gọi bảo vệ đến.
……
Tôi nhướng mày, liếc nhìn Giang Miên Miên:
“Nhìn qua thì cuộc sống hiện giờ của em cũng khá khẩm nhỉ.”
Sắc mặt Giang Miên Miên khẽ biến, đến giờ phút này cuối cùng cô ta cũng ý thức được rằng phải che giấu bí mật về chiếc máy ảnh.
Thế là cô ta quay sang nhìn Trương Minh:
“Đều là nhờ vào bản lĩnh của anh Minh đấy, em đã nói rồi mà, anh Minh là người có tài năng lớn, đầu tư theo anh ấy thì không bao giờ sai đâu!”
Trương Minh nghe vậy, kiêu ngạo ngẩng cao đầu, vẻ mặt rõ ràng vô cùng đắc ý.
Tôi không nhịn được bật cười thành tiếng, xem ra nói dối nhiều rồi, chính Trương Minh cũng bắt đầu tin thật.
Tôi không muốn dây dưa với họ nữa, quay người định rời đi, Giang Miên Miên liền hét lên sau lưng tôi:
“Chị ơi, nếu sau này đói đến mức không có gì ăn, nhớ đến tìm em nha!”
“Dù sao cũng là chị em một nhà, chỉ cần chị mở miệng, mười đồng, tám đồng gì đó em chắc chắn sẽ cho, em làm sao mà nỡ nhìn chị chết đói chứ!”
Sau khi thuê xong nhà, tôi lập tức mua vé máy bay bay đến Túc Thành.
Khi máy bay hạ cánh, tôi lại tiếp tục đi xe nhiều chặng, vượt qua quãng đường dài, cuối cùng cũng đến được trước một ngôi làng nhỏ nơi vùng núi.
Nhìn cánh cửa gỗ cũ kỹ trước mắt, và cô thiếu nữ đang lom khom làm việc trước cửa, khóe mắt tôi không kìm được mà cay cay.