Chương 7 - Chiếc Máy Ảnh Thần Bí Và Cuộc Đổi Đời
Nhưng ngay giây sau, cha Lưu lập tức phản đòn, vung tay tát lại vợ một cái.
“Ai cho mày đánh nó? Không có sự cho phép của tao, mày liệu mà đừng động vào người nó!”
Mẹ Lưu sững sờ, rồi bất ngờ ngồi bệt xuống đất gào khóc:
“Trời ơi là trời! Sao số tôi khổ thế này!”
“Tuổi trung niên rồi, chồng còn ngoại tình! Lão Lưu ơi, tôi làm trâu làm ngựa cho ông cả đời, sao ông lại phụ bạc tôi như vậy!”
“Im mồm lại cho tôi!” Cha Lưu hết chịu nổi, gầm lên một tiếng.
Nhưng sự chú ý của Giang Miên Miên lại chỉ đặt cả vào chiếc máy ảnh trong tay, giọng cô ta bắt đầu run run:
“Tôi xin các người, đừng đụng vào cái máy ảnh đó…”
“Nếu ông muốn tôi hầu hạ ông, tôi đồng ý, tôi làm cũng được, nhưng đừng động đến máy ảnh!”
Cô ta nói trong kích động, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt mẹ Lưu càng lúc càng u ám.
Trên mặt cha Lưu thoáng qua chút do dự, nhưng chỉ chốc lát sau, ông ta bật cười nhạt.
“Cô không muốn chúng tôi dùng, là vì sợ bí mật cái máy ảnh này bị lộ đúng không?”
“Tôi nói cho cô biết, tôi đã hiểu rồi, chiếc máy ảnh này có thể chụp ra cảnh tượng mười phút sau, đây là một cái máy có khả năng dự đoán tương lai.”
Cha Lưu giơ máy ảnh lên, tùy tiện chụp một tấm hướng về mặt bàn gỗ.
Trong ảnh, trên bàn chất đầy đồ vật, duy chỉ có con dao hiện đang đặt ở đó là… biến mất.
Nhưng cả ba người trong phòng đều không ai chú ý đến chi tiết ấy.
Mẹ Lưu nheo mắt, vẫn đang nhìn Giang Miên Miên với ánh mắt độc ác.
Cha Lưu đắc ý lên tiếng: “Thấy chưa, con dao trên bàn biến mất, cô biết vì sao không?”
“Vì tôi đói rồi, lát nữa tôi sẽ bảo con mụ kia đi nấu cơm, thế là con dao trên bàn sẽ bị bà ta lấy đi.”
“Quả nhiên đây là một cái máy có thể dự đoán tương lai!”
Còn Giang Miên Miên thì sững sờ nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trong tay ông ta.
Chỉ vài giây sau, cô ta gào lên một tiếng như xé tim gan:
“Á á á! Đồ khốn nạn! Tôi phải giết ông! Là ông đã khiến tôi mất đi hy vọng duy nhất!”
8
Giang Miên Miên sụp đổ, gào khóc điên loạn, miệng không ngừng nguyền rủa.
Mẹ Lưu đã đứng dậy, bà ta từ từ cầm lấy con dao thái, từng bước từng bước tiến về phía Giang Miên Miên.
Cha Lưu hét lên một tiếng: “Bà định làm gì đấy?”
Mẹ Lưu từ từ quay đầu lại, giọng rì rầm lạnh lẽo: “Tôi phải chém chết con tiện nhân này! Hai người định sống chết bên nhau, đá tôi ra khỏi cuộc chơi à? Đừng hòng!”
Lúc này Giang Miên Miên mới bàng hoàng nhận ra, cô ta hoảng sợ đứng bật dậy, liên tục lùi về phía sau.
Gương mặt dữ tợn của mẹ Lưu càng lúc càng đến gần, Giang Miên Miên cuống lên, tiện tay cầm cái cốc bên cạnh ném thẳng vào đầu bà ta.
Mẹ Lưu lảo đảo, hô lên một tiếng, rồi vung dao chém một nhát vào vai Giang Miên Miên.
Tiếng hét xé họng vang lên, Giang Miên Miên toàn thân run rẩy dữ dội, sau đó ôm lấy vết thương cố sức chạy trốn trong căn nhà nhỏ.
Cha Lưu thấy vậy, lập tức chạy ra khỏi căn nhà gỗ, sau đó ông ta đứng bên ngoài, mạnh tay đóng sập cửa lại.
Chưa yên tâm, ông ta còn nhặt lấy cây chổi gỗ bên cạnh, chắn ngang cửa như một thanh cài then.
Trong nhà vang lên tiếng la hét hỗn loạn không ngừng, cùng tiếng đập cửa dữ dội.
Cha Lưu chăm chú nhìn cánh cửa gỗ, trong mắt ông ta là một sự âm u khó hiểu.
Rất lâu sau, bên trong cuối cùng cũng yên ắng.
Cha Lưu lại đợi thêm một lúc, rồi mới từ từ bước lên, mở cửa ra.
Căn phòng hỗn độn như vừa trải qua một trận chiến.
Giang Miên Miên nằm sóng soài trên đất, một con dao thái cắm vào cổ, đã sớm tắt thở.
Còn mẹ Lưu nằm đó đầu đầy máu, thoi thóp hấp hối, miệng chỉ phát ra vài tiếng “hớ hớ”, rõ ràng cũng không sống được bao lâu nữa.
Cha Lưu tặc lưỡi một tiếng, nhổ nước bọt vào bà ta: “Bà nói xem, cả đời bà sao mà lúc nào cũng hấp tấp thế hả?”
“Tôi có nói là định giữ lại con họ Giang đâu? Tôi tính bán nó cho lão già độc thân ở đầu thôn kia kìa!”
“Chiêu Đệ đi rồi, tiền sính lễ không lấy được, thì lấy Giang Miên Miên bù vào chẳng phải cũng vậy à?”
“Hơn nữa, giờ tôi đã có cái máy ảnh này, ngày phát tài không còn xa, đến lúc đó, muốn loại đàn bà nào mà chẳng có!”
Mẹ Lưu nghe vậy, trợn to mắt, chết không nhắm nổi.
Cha Lưu bật cười ha hả: “Thăng quan phát tài, vợ chết, hôm nay đúng là ngày tốt! Phải dùng cái máy ảnh này ghi lại khoảnh khắc đẹp đẽ hiếm có này mới được!”
Nói rồi, ông ta đưa ống kính về phía mình, chụp một bức ảnh tự sướng.
Thế nhưng giây sau, cha Lưu nhìn bức ảnh trong tay, đột nhiên trợn tròn mắt, sắc mặt trắng bệch.