Chương 4 - Chiếc Máy Ảnh Thần Bí Và Cuộc Đổi Đời
Đó là do nhiều năm lao động chân tay, vết thương và cước bị tái đi tái lại không được chữa trị, cuối cùng dẫn đến hoại tử và nhiễm trùng.
Cuối cùng buộc phải cắt bỏ hai ngón tay đó.
Nhưng rõ ràng, ban đầu tay cô chỉ bị cước mà thôi, tất cả những điều này, đều là vì cha mẹ và người thân cô mà thành ra như vậy.
Cha mẹ của Lưu Chiêu Chiêu lại chỉ trách rằng tay cô bị như thế sẽ khiến tiền sính lễ bị trừ đi đáng kể.
“Làm gì thế! Mày là con đàn bà nào mà dám kéo con gái tao?”
Mẹ Lưu xô mạnh tôi ra, rồi lập tức vặn tai Lưu Chiêu Chiêu: “Con tiện nhân này, lại méc chuyện với người ngoài phải không?”
“Mày chán sống rồi hả? Ngứa da nữa phải không!”
Trong lòng tôi trào lên một cơn giận dữ, tiện tay cầm luôn cây gậy gỗ bên cạnh quật thẳng vào mẹ Lưu.
“Á á á á!” Tiếng la thất thanh của mẹ Lưu lập tức kéo theo cha Lưu, ông ta mắng chửi lèm bèm rồi đi ra.
“Chúng mày muốn chết à? Dám làm ồn đến giấc ngủ của ông à!”
Ánh mắt ông ta chuyển hướng, nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt đầy vẻ dâm tà ghê tởm.
Tôi cố nén cảm giác buồn nôn, lấy túi giấy đầy tiền ra cho họ thấy.
“Mười vạn tệ, tôi muốn mua con gái của các người.”
Tôi cố ý dùng giọng cứng rắn, hung dữ nhìn bọn họ.
Mẹ Lưu mắt sáng rực, cố nuốt nước bọt: “Cô nói gì thế? Nó là con gái chúng tôi, làm sao mà bán chứ?”
“Nếu bán… ít nhất cũng phải hai mươi…”
Tôi mất kiên nhẫn, cắt ngang lời bà ta: “Mười vạn, kèm một tờ đơn cắt đứt quan hệ, từ nay về sau hai người không còn liên quan gì đến nó nữa.”
“Tôi đã điều tra rồi, hai người tính bán nó cho một lão già độc thân với giá ba vạn, các người chắc chắn muốn cò kè mặc cả với tôi sao?”
“Chúng tôi đồng ý!” Cha Lưu lườm mẹ nó một cái, xoa tay lấy lòng: “Do dự thêm một giây, là không tôn trọng mười vạn này rồi!”
Tôi mang theo luật sư đến, sau khi đơn cắt đứt quan hệ được ký và điểm chỉ, giấy tờ có hiệu lực pháp lý.
Lưu Chiêu Chiêu nhìn căn nhà nhỏ nơi mình sống suốt mười bảy năm, ánh mắt phức tạp, một lúc sau, cô bước đến đứng sau lưng tôi.
Tôi định bụng sẽ giải thích cho cô hiểu, càng hy vọng cô đừng trách tôi tự ý quyết định.
Không ngờ Lưu Chiêu Chiêu đôi mắt sáng long lanh nhìn tôi:
“Chị ơi, em đi theo chị, có thể làm bảo mẫu chăm sóc chị.”
“Em còn có thể làm đồ thủ công, đem bán kiếm tiền phụ giúp gia đình, số mười vạn kia, em nhất định sẽ kiếm lại để trả cho chị!”
Tôi bất đắc dĩ cười khẽ: “Việc quan trọng trước mắt là đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, đặc biệt là bàn tay của em.”
“Sau đó, em phải quay lại trường học, trẻ con lo gì đến chuyện kiếm tiền.”
“Và nữa, từ hôm nay trở đi, em sẽ tên là Lưu Chiêu Chiêu.”
Nghe vậy, Lưu Chiêu Chiêu sững người, rồi mắt cô nhanh chóng đỏ hoe, đột nhiên ngồi thụp xuống đất, khóc nức nở đến xé lòng.
Thời gian thấm thoắt trôi qua chớp mắt đã một năm.
Những dự án tôi đầu tư lần lượt sinh lời.
Tôi mua lại biệt thự, đổi xe sang, trở lại địa vị kiếp trước.
Thỉnh thoảng vẫn nghe tin tức về Giang Miên Miên.
Cô ta nhờ vào chiếc máy ảnh đó mà cũng làm ăn phất lên như diều gặp gió.
Nhưng rồi một ngày, tôi lại nhận được điện thoại từ Giang Miên Miên.
Đầu bên kia, giọng cô ta hốt hoảng: “Chị ơi, cứu mạng! Trương Minh muốn giết em!”
5
“Chị ơi, mau đến đi, em không khống chế được anh ta nữa rồi!”
“Á á á! Mày đi chết đi!”
Câu cuối nói không rõ ràng, nhưng giọng điệu lại độc địa đến cực điểm.
Ngay sau đó, điện thoại bị cúp máy.
Tôi điều tra mới biết, thì ra Giang Miên Miên và Trương Minh xảy ra mâu thuẫn trong việc sử dụng chiếc máy ảnh.
Trương Minh muốn tiếp tục dùng nó để kiếm tiền, còn Giang Miên Miên thì muốn dùng nó để nâng cao địa vị xã hội.
“Anh Minh, bây giờ mình đã có đủ tiền rồi, nên bắt đầu theo đuổi địa vị xã hội thôi!”
“Chỉ có tiền thì có ích gì? Phải có quyền lực nữa chứ!”
Nghe vậy, ánh mắt Trương Minh lóe lên, ngập ngừng đáp:
“Miên Miên, thật ra giờ bọn mình cũng chẳng còn bao nhiêu tiền nữa rồi…”
“Chỗ tiền kiếm được trước kia, anh đem đi đầu tư hết rồi, ai ngờ… ai ngờ thua sạch!”
“Không hiểu mấy người phân tích kiểu gì, vậy mà không có một phi vụ nào trúng!”
“Cái gì!” Giọng Giang Miên Miên cao vút, “Anh lại đi đầu tư nữa à? Anh bị điên à? Mình đã có từng ấy tiền rồi mà anh còn đầu tư cái khỉ gì nữa!”
“Giờ tôi hiểu rồi, Trương Minh, anh đúng là đồ vô dụng! Tài năng cái nỗi gì? tôi khen vài câu mà anh tưởng thật à!”
Trương Minh mặt đỏ bừng, tức tối trừng mắt nhìn Giang Miên Miên:
“Con khốn! Cô dám nói tôi như vậy à?”