Chương 13 - Chiến Lược - Chiếc Lồng Gai
13.
Thấy tôi cuối cùng cũng đồng ý, Vũ Mạn trên mặt lộ rõ vẻ hài lòng một lần nữa ngã dài trên mặt đất.
Tôi cũng không để ý đến cô ta, vội vàng đi trở về phòng thay một bồ đồ khác.
Vừa mới bị cô ta khóc lóc làm bẩn hết cả bộ quần áo đang mặc.
Vũ Mạn không để tôi đợi quá lâu, rất nhanh, cô ta sửa soạn một chút rồi lên phòng tìm tôi.
Vừa bước vào phòng của tôi, Vũ Mạn nhanh tay lẹ mắt cầm lấy giấy thông báo trúng tuyển đặt trên bàn.
Nhìn thấy nét mặt kinh ngạc của tôi, Vũ Mạn hài lòng mở miệng nói:” Tiểu Diên, con người của tôi có chút thận trọng, làm cái gì cũng phải có đề phòng mới yên tâm.”
“Giấy thông báo trúng tuyển của bà tạm thời tôi sẽ giữ, chờ khi nào tôi thoát khỏi cái nhà này, tôi sẽ đem giấy thông báo trả lại cho bà.”
“ Tôi tin tưởng Tiểu Diên, bà nhất định có thể đúng ngày báo danh nhập học, cũng có cách làm cho tôi và bố bà thuận lợi ly hôn.”
Tôi giả vờ tức giận muốn cướp lại giấy thông báo trúng tuyển, Vũ Mạn đã giật lại giữ chặt nó mỉm cười nhìn tôi.
“ Cẩn thận nha, ngàn vạn lần đừng làm nó bị rách.”
Thấy không thể lấy lại được, tôi mới quyết định buông tay.
Vũ Mạn nhìn khắp nơi trong phòng, đập vào mắt cô ta là di ảnh mẹ tôi trên bàn đọc sách.
Cô ta tò mò cầm lên nhìn nhìn.
Tôi cười lạnh nói: “ Đây là mẹ tôi, cũng là người trong miệng Lục Minh mỗi khi say rượu hay lẩm bẩm A Diên.”
Vũ Mạn sắp mặt lập tức khó coi, cô ta vừa muốn đem di ảnh mẹ tôi ném xuống đất.
Tôi lại liếc nhìn cô ta cười cười.
Cô ta cũng thông minh, cố nén cảm xúc lại, đem di ảnh của mẹ tôi đặt trở lại trên bàn.
Vũ Mạn lại một lần nữa bày ra dáng vẻ giả tạo tươi cười.
Tôi lại nhìn về tấm di ảnh mở miệng nói: “ Mày đoán thử xem, mẹ của tao vì sao lại chết?”
Vũ Mạn giả vờ cười cười nói sang chuyện khác.
“ Tôi làm sao biết? Chuyện này…thật không may, Tiểu Diên chúng ta hay là bàn bạc xem làm thế nào mới có thể để cho bố bà đồng ý ly hôn với tôi.”
Tôi không trả lời cô ta, tự nói một mình.
“ Mẹ của tao, là bị chính Lục Minh hại chết!”
Nói xong tui đưa mắt nhìn chằm chằm Vũ Mạn.
Nhắc tới Lục Minh, thân thể Vũ Mạn lập tức co rúm lại, trong mắt còn hiện lên vẻ hoảng loạn.
“ Lục Minh cũng từng điên cuồng hướng mẹ tao nói lời xin lỗi, ông ta thề thốt cam đoan, ông ta hứa sẽ không bao giờ uống rượu, ông ta nói sẽ không bao giờ đánh mẹ tao lần nào nữa, nếu còn tái phạm sẽ chết thật thê thảm, chết không toàn thây.”
“ Đáng tiếc, ông ta không có tuân thủ lời hứa.”
“ Tại một lần ông ta uống rượu say trở về, vừa về đến nhà lại đem mẹ tao ra đánh đập.Mẹ của tao không hề nghĩ ngợi. kêu tao lập tức báo cảnh sát….”
Vũ Mạn hai mắt mở to, “ Sau đó thế nào?”
Tôi nở một nụ cười gian ác nhìn cô ta.
“ Về sau, Lục Minh lấy lí do chỉ là chuyện tranh chấp giữa vợ chồng nên đem cảnh sát mời đi.”
“Mẹ tao thấy báo cảnh sát vẫn không làm gì được ông ta, liền quyết định đòi ly hôn---”
Tôi còn chưa dứt lời, Vũ Mạn đã không chờ được mà nói:” Mẹ của bà có ly hôn được không? Khẳng định là được đúng không, chắc do bà không bỏ được cuộc sống giàu sang, nên mới đồng ý đi theo bố bà!”
Tôi lạnh lùng cắt đứt ảo tượng của Vũ Mạn.
“ Về sau, Lục Minh đòi cắt cổ tay tự sát để uy hiếp mẹ tao, không cho phép mẹ tao ly hôn.’
“Cuối cùng ở Lục Minh tiếp tục bạo lực gia đình, mẹ tao lâm vào trầm cảm mà chết.”
Nghe xong câu chuyện tôi kể, Vũ Mạn chán nản ngồi phịch xuống sàn nhà.
Sau nữa ngày, cô ta dường như chợt nhớ ra điều gì, trong mắt cô ta loé lên như đã nghĩ ra điều gì.
Cô ta đột nhiên lấy ra tờ giấy thông báo trúng tuyển, đưa lên làm động tác chuẩn bị xé.
“ Lục Tri Diên, mày nhất định có biện pháp, đúng không?Giấy trúng tuyển của mày đang trong tay tao, mày phải có biện pháp giải quyết !”
Tôi giả vờ lo lắng.
Vũ Mạn thấy vậy, càng đắc ý uy hiếp, cô ta nắm lấy tay tôi.
“ Nói đi! Biện pháp của mày là gì!”
“ Làm thế nào để tao có thể ly hôn với Lục Minh.”
“ Nói mau! Nếu mày không nói tao liền xé giấy thông báo trúng tuyển, cho cả đời này mày cũng không thoát được sự kiểm soát của Lục Minh.”
Nhìn thấy Vũ Mạn muốn xé giấy trúng tuyển, tôi giả vờ bất đắc dĩ mở miệng.
“ Mày suy nghĩ một chút Lục Minh để ý nhất là cái gì.”
Vũ Mạn im lặng nghĩ ngợi.
“ Lục Minh rất để ý quy củ do hắn đặt ra, thanh danh, mặt mũi và cả công ty !”
Vũ Mạn đột nhiên mừng rỡ hét to.
“ Đúng rồi, là như thế, công ty của Lục Minh “
“ Mới chỉ mấy năm thời gian, liền trở thành một công ty có tiếng tăm nhất thành phố S, chắc chắn có gì đó mờ ám.”
Vừa nói, Vũ Mạn vừa cầm lấy giấy trúng tuyển của tôi vừa chạy ra ngoài.
Tôi đứng im tại chỗ, khoé môi không kìm được khẽ cong lên.
Nếu như con mồi đã tự mình đưa đến cửa, thì tôi sẽ giăng bẫy sẵn để chúng nhảy vào sau đấy tóm gọn.
Thấy tôi cuối cùng cũng đồng ý, Vũ Mạn trên mặt lộ rõ vẻ hài lòng một lần nữa ngã dài trên mặt đất.
Tôi cũng không để ý đến cô ta, vội vàng đi trở về phòng thay một bồ đồ khác.
Vừa mới bị cô ta khóc lóc làm bẩn hết cả bộ quần áo đang mặc.
Vũ Mạn không để tôi đợi quá lâu, rất nhanh, cô ta sửa soạn một chút rồi lên phòng tìm tôi.
Vừa bước vào phòng của tôi, Vũ Mạn nhanh tay lẹ mắt cầm lấy giấy thông báo trúng tuyển đặt trên bàn.
Nhìn thấy nét mặt kinh ngạc của tôi, Vũ Mạn hài lòng mở miệng nói:” Tiểu Diên, con người của tôi có chút thận trọng, làm cái gì cũng phải có đề phòng mới yên tâm.”
“Giấy thông báo trúng tuyển của bà tạm thời tôi sẽ giữ, chờ khi nào tôi thoát khỏi cái nhà này, tôi sẽ đem giấy thông báo trả lại cho bà.”
“ Tôi tin tưởng Tiểu Diên, bà nhất định có thể đúng ngày báo danh nhập học, cũng có cách làm cho tôi và bố bà thuận lợi ly hôn.”
Tôi giả vờ tức giận muốn cướp lại giấy thông báo trúng tuyển, Vũ Mạn đã giật lại giữ chặt nó mỉm cười nhìn tôi.
“ Cẩn thận nha, ngàn vạn lần đừng làm nó bị rách.”
Thấy không thể lấy lại được, tôi mới quyết định buông tay.
Vũ Mạn nhìn khắp nơi trong phòng, đập vào mắt cô ta là di ảnh mẹ tôi trên bàn đọc sách.
Cô ta tò mò cầm lên nhìn nhìn.
Tôi cười lạnh nói: “ Đây là mẹ tôi, cũng là người trong miệng Lục Minh mỗi khi say rượu hay lẩm bẩm A Diên.”
Vũ Mạn sắp mặt lập tức khó coi, cô ta vừa muốn đem di ảnh mẹ tôi ném xuống đất.
Tôi lại liếc nhìn cô ta cười cười.
Cô ta cũng thông minh, cố nén cảm xúc lại, đem di ảnh của mẹ tôi đặt trở lại trên bàn.
Vũ Mạn lại một lần nữa bày ra dáng vẻ giả tạo tươi cười.
Tôi lại nhìn về tấm di ảnh mở miệng nói: “ Mày đoán thử xem, mẹ của tao vì sao lại chết?”
Vũ Mạn giả vờ cười cười nói sang chuyện khác.
“ Tôi làm sao biết? Chuyện này…thật không may, Tiểu Diên chúng ta hay là bàn bạc xem làm thế nào mới có thể để cho bố bà đồng ý ly hôn với tôi.”
Tôi không trả lời cô ta, tự nói một mình.
“ Mẹ của tao, là bị chính Lục Minh hại chết!”
Nói xong tui đưa mắt nhìn chằm chằm Vũ Mạn.
Nhắc tới Lục Minh, thân thể Vũ Mạn lập tức co rúm lại, trong mắt còn hiện lên vẻ hoảng loạn.
“ Lục Minh cũng từng điên cuồng hướng mẹ tao nói lời xin lỗi, ông ta thề thốt cam đoan, ông ta hứa sẽ không bao giờ uống rượu, ông ta nói sẽ không bao giờ đánh mẹ tao lần nào nữa, nếu còn tái phạm sẽ chết thật thê thảm, chết không toàn thây.”
“ Đáng tiếc, ông ta không có tuân thủ lời hứa.”
“ Tại một lần ông ta uống rượu say trở về, vừa về đến nhà lại đem mẹ tao ra đánh đập.Mẹ của tao không hề nghĩ ngợi. kêu tao lập tức báo cảnh sát….”
Vũ Mạn hai mắt mở to, “ Sau đó thế nào?”
Tôi nở một nụ cười gian ác nhìn cô ta.
“ Về sau, Lục Minh lấy lí do chỉ là chuyện tranh chấp giữa vợ chồng nên đem cảnh sát mời đi.”
“Mẹ tao thấy báo cảnh sát vẫn không làm gì được ông ta, liền quyết định đòi ly hôn---”
Tôi còn chưa dứt lời, Vũ Mạn đã không chờ được mà nói:” Mẹ của bà có ly hôn được không? Khẳng định là được đúng không, chắc do bà không bỏ được cuộc sống giàu sang, nên mới đồng ý đi theo bố bà!”
Tôi lạnh lùng cắt đứt ảo tượng của Vũ Mạn.
“ Về sau, Lục Minh đòi cắt cổ tay tự sát để uy hiếp mẹ tao, không cho phép mẹ tao ly hôn.’
“Cuối cùng ở Lục Minh tiếp tục bạo lực gia đình, mẹ tao lâm vào trầm cảm mà chết.”
Nghe xong câu chuyện tôi kể, Vũ Mạn chán nản ngồi phịch xuống sàn nhà.
Sau nữa ngày, cô ta dường như chợt nhớ ra điều gì, trong mắt cô ta loé lên như đã nghĩ ra điều gì.
Cô ta đột nhiên lấy ra tờ giấy thông báo trúng tuyển, đưa lên làm động tác chuẩn bị xé.
“ Lục Tri Diên, mày nhất định có biện pháp, đúng không?Giấy trúng tuyển của mày đang trong tay tao, mày phải có biện pháp giải quyết !”
Tôi giả vờ lo lắng.
Vũ Mạn thấy vậy, càng đắc ý uy hiếp, cô ta nắm lấy tay tôi.
“ Nói đi! Biện pháp của mày là gì!”
“ Làm thế nào để tao có thể ly hôn với Lục Minh.”
“ Nói mau! Nếu mày không nói tao liền xé giấy thông báo trúng tuyển, cho cả đời này mày cũng không thoát được sự kiểm soát của Lục Minh.”
Nhìn thấy Vũ Mạn muốn xé giấy trúng tuyển, tôi giả vờ bất đắc dĩ mở miệng.
“ Mày suy nghĩ một chút Lục Minh để ý nhất là cái gì.”
Vũ Mạn im lặng nghĩ ngợi.
“ Lục Minh rất để ý quy củ do hắn đặt ra, thanh danh, mặt mũi và cả công ty !”
Vũ Mạn đột nhiên mừng rỡ hét to.
“ Đúng rồi, là như thế, công ty của Lục Minh “
“ Mới chỉ mấy năm thời gian, liền trở thành một công ty có tiếng tăm nhất thành phố S, chắc chắn có gì đó mờ ám.”
Vừa nói, Vũ Mạn vừa cầm lấy giấy trúng tuyển của tôi vừa chạy ra ngoài.
Tôi đứng im tại chỗ, khoé môi không kìm được khẽ cong lên.
Nếu như con mồi đã tự mình đưa đến cửa, thì tôi sẽ giăng bẫy sẵn để chúng nhảy vào sau đấy tóm gọn.