Chương 10 - Tấm Lòng Bùi Triển - Chiếc Lồng Gai

10.

Chờ tôi lần nữa tỉnh lại, lại phát hiện nơi này là một nơi hoàn toàn xa lạ với tôi.

Ý thức dần dần rõ hơn, ngửi được mùi thuốc khử trùng tôi mới phát hiện chỗ mình đang nằm là bệnh viện.

Tôi đưa tay sờ lên mặt mình, phát hiện vết thương trên trán đã được xử lí.

Khi tôi định rời di, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.
“ Bộ dáng con như quỷ thế kia, còn định đi đâu?”

Nghe được âm thanh quen thuộc, tôi ngẩng đầu lên nhìn người vừa đến.
Là Bùi Triển.

Tôi mở miệng, hét lên “ Cậu “.

Vừa mở miệng mới phát hiện, cổ họng đau rát đến khó chịu, khoé miệng cũng truyền đến cơn đau nhức.

Bùi Triển đi đến, tức giận đem lồng cháo đặt vào tay tôi, giọng điệu đầy oán trách nói: “ Sao, hiện giờ mới nhớ rõ gọi ta là cậu?”
“ Ngày hôm qua bị đánh thời điểm vì sao không gọi cho cậu?”
“ Nếu không phải cậu không yên tâm , nữa đường chạy đến nhà con, chỉ sợ còn chưa kịp báo thù cho mẹ thì con đã chết trước rồi.”
“ Sốt cao như vậy, còn không sợ làm hỏng mất đầu, nói không chừng đến lúc đó cũng không thể tốt nghiệp đại học.”
“ Khoé miệng còn bị người ta đánh cho đế chảy máu, trên trán cũng có vết thương, mất mặt quá rồi, chị gái cậu cũng không có đứa con gái xấu xí như con.”

Tôi cúi đầu im lặng chịu đựng con giận của Bùi Triển, chờ cậu ấy phát tiết xong, tôi mới thành thật lại gần nói lời xin lỗi.
‘ Cậu, con xin lỗi, con sai rồi, lần sau—”

Tôi còn chưa nói xong, Bùi Triển đã cướp lời lạnh giọng.
“ Còn có lần sau?!”

Tôi lập tức ngoan ngoãn nhẹ giọng, “ Không có lần sau.”

Bùi Triển vẫy tay, “ Được rồi, trước tiên ăn cháo đã, để lâu sẽ nguội mất.”

Tôi mặt mày bí xị dạ một tiếng, sau đó lấy muỗng đem lồng cháo mở ra, từng chút một đem cháo ăn lên.

Bùi Triển nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, sau đó nhìn có chút hoài niệm mở miệng.
“ Cậu giống như chưa bao kể con nghe chuyện giữa cậu và mẹ con, hôm nay rảnh rỗi, cậu kể con nghe một chút.”
“ Mẹ con hơn cậu mười mấy tuổi, lúc còn bé chị ấy luôn xem cậu như con trai mình.Con đừng nghĩ ông bà ngoại trọng nam khinh nữ, thật ra người được yêu thương sủng ái nhất là mẹ con, khi còn bé cậu luôn bị mẹ con bắt nạt.”

“Còn vì sao ông bà ngoại sinh cậu trễ như vậy, là vì mẹ con từng nói chị ấy cảm thấy sinh đứa nhỏ thật khổ.Ông bà ngoại sợ chị ấy sẽ sống cô độc tới già, nên mới quyết định sinh ra cậu.”
“ Không ngờ là sau khi kết hôn, chị ấy lại sinh ra con.”

Tôi vừa định nói gì đó, Bùi Triển liền lắc đầu.
“ Thôi, những chuyện buồn không nên kể lại.Cậu lúc còn bé rất thích gây sự, mỗi lần làm chuyện gì sai, mẹ con luôn nghiêm mặt dạy dỗ cậu, nét mặt rất doạ người, cậu rất sợ chị ấy nên liên tục xin lỗi, sau khi nói lời xin lỗi, chị ấy sẽ kêu cậu đi ăn cơm.Mỗi lần đều nói, ăn cơm trước có gì nói sau, nhưng mỗi lần ăn cơm xong chị ấy đều bỏ qua cho cậu.”

Nói xong ánh mắt Bùi Triển chuyển qua nhìn thẳng tôi.
Không biết vì cái gì, khi nghe lời kể của cậu mặt tôi lại đầy nước mắt.

Tôi đột nhiên nhớ ra, trước đây mỗi lần tôi làm Bùi Triển tức giận, tôi đều sẽ thành thật nói lời xin lỗi, những lúc ấy Bùi Triển đều kêu tôi đi ăn cơm.

Mỗi lần ăn cơm xong, thì cậu cũng bỏ qua hết sạch mọi chuyện.
Thấy tôi khóc, Bùi Triển liền luống cuống tay chân vì tôi lau nước mắt trên mặt.

“Haizz, nếu biết con dễ xúc động như vậy cậu sẽ không kể con nghe, lại khiến con khóc rồi.”

Tôi khóc thút thít ngước nhìn Bùi Triển.
“ Cậu, con xin lỗi…”

Bùi Triển thở dài, đưa tay sờ đầu tôi.
“ Lục Tri Diên, cậu nói với con nhiều như vậy, không phải là muốn con xin lỗi cậu.Cậu chỉ muốn nói cho con biết, con còn có cậu là người có thể tin tưởng.”
“ Đôi khi có thể ỷ lại mà dựa vào cậu.”
“ Cậu là người thân của con.”
“ Không phải người lớn nào cũng đều khốn nạn “