Chương 9 - Chiếc Hộp Xi Măng Bí Ẩn
Nhưng lòng tôi – không hề có một chút thương hại.
Biết trước thế này, sao còn làm vậy?
Chính ông ta là người tự tay xé bỏ quy tắc, sao lại còn vọng tưởng dùng quy tắc để bảo vệ chính mình?
Tôi ấn giữ ảnh đại diện của ông ta, trong menu hiện ra, không chút do dự chọn “Xóa liên hệ”.
Thế giới – bỗng chốc yên tĩnh trở lại.
12
Tôi chuyển vào một căn hộ đơn ở hướng Nam, có cửa kính lớn nhìn thẳng ra sông.
Chủ nhà là một cô dì hiền hậu, khi ký hợp đồng còn tặng tôi một chậu lan.
Cuối tuần, Trần Tuyết mang theo gia vị lẩu và mấy khay thịt bò, thịt cừu tươi đến “mừng nhà mới” cho tôi.
Chúng tôi ngồi trong phòng khách rộng rãi, tràn ngập ánh sáng, vừa ăn lẩu bốc khói nghi ngút, vừa trò chuyện về mọi chuyện vừa qua.
“Cậu không thấy đâu, Vương Đức Phát giờ thành chuột chạy qua đường luôn rồi.” – Trần
Tuyết gắp một miếng tổ bò, nhúng lên nhúng xuống trong nồi lẩu đỏ au, “Nghe nói bên nhà
con dâu tương lai quyết chia tay thật rồi, ông ta ngày nào cũng đến nhà người ta chầu chực,
vừa khóc vừa gào, nhục không để đâu cho hết.”
“Tự làm tự chịu.” – Tôi uống một ngụm bia lạnh, chất cay nồng trượt xuống cổ họng, mang theo một cảm giác sảng khoái.
“Nhưng nói thật nha, Lâm Mặc,” – Trần Tuyết nhìn tôi, mắt long lanh – “Trước giờ tớ cứ
tưởng cậu thuộc dạng ‘Phật hệ’, cái gì cũng không tranh không giành.”
“Giờ tớ mới biết, cậu không phải không tranh – mà là không thèm tranh kiểu thấp kém.”
“Chiêu ‘rút củi đáy nồi’ này của cậu, đúng chuẩn sách giáo khoa luôn đó! Báo thù cao cấp thật sự!”
Tôi cười, nhìn ra khung cảnh thành phố lấp lánh ánh đèn ngoài cửa sổ.
“Tớ không phải kiểu người thích trả thù.”
“Tớ chỉ không thể chấp nhận việc bị xem là một thằng ngu dễ bị bóp nắn.”
“Nguyên tắc của tớ rất đơn giản: Cậu có thể chọn không tử tế, nhưng phải chuẩn bị sẵn sàng để gánh chịu cái giá của sự không tử tế ấy.”
Lúc đó, điện thoại tôi nhẹ rung lên.
Là tin nhắn từ một số lạ.
Tôi mở ra xem – là Vương Đức Phát dùng máy người khác nhắn đến.
Nội dung rất ngắn.
“Anh Lâm tôi trả anh 20.000 tệ, xin anh quay lại lắp lại hết đồ giùm tôi, được không? Tiền công tính riêng. Tôi xin anh đấy.”
“Anh Lâm”.
Cái cách xưng hô này – mang theo một chút chua chát, một kiểu hài đen châm biếm đến buồn cười.
Tôi nhìn tin nhắn ấy, như thấy được hình ảnh một con bạc đã trắng tay, đang quỳ rạp xuống sàn, dùng chút danh dự cuối cùng cầu xin đối thủ thương tình.
Nhưng tiếc thay – tôi không phải là người làm từ thiện.
Càng không phải là Bồ Tát cứu độ chúng sinh.
Tôi khẽ bật cười, xóa tin nhắn. Không trả lời.
Ngoài cửa sổ, gió sông lùa vào, mang theo chút se lạnh đầu đông.
Tôi nâng ly, khẽ cụng vào ly của người bạn đang ngồi đối diện, người đã hết mình chúc mừng cho tôi.
Cạn ly – vì quá khứ. Lại một ly nữa – vì khởi đầu mới.
Cách tốt nhất để đối phó với kẻ xấu, không phải là tranh cãi, mà là để họ tự trả cái giá đắt nhất cho sự ngu xuẩn và tham lam của chính mình.
Và cái giá ấy — đủ để họ khắc cốt ghi tâm cả đời.
Còn tôi — trong phần đời hỗn loạn còn lại của họ, sẽ an nhiên tận hưởng mỗi ngày mới, của riêng mình.