Chương 5 - Chiếc Bugatti Và Những Bí Mật Bị Che Giấu

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Lục Thời An nhíu mày, gật đầu phụ họa:

“Đúng thế, Chi Chi, em mau quỳ xuống nhận sai đi. Nếu không, đến anh cũng chẳng cứu nổi em đâu.”

Bốp!

Một cái tát giáng thẳng vào mặt Lục Thời An, âm thanh vang dội khiến cả hai đều ngẩn người.

Lâm Tri Dao tức điên:

“Hạ Chi, cô dám đánh người?”

“Tát chính là cho hai kẻ cặn bã như các người! Ngoại tình còn bày đặt thanh cao. Lục Thời An là rác rưởi, tôi không cần nữa. Cô thích thì cứ việc, cho cô luôn.”

Tôi dí thẳng camera vào mặt cô ta:

“Để cho thiên hạ nhìn rõ cái mặt dâm đãng này của cô. Bắt tôi quỳ gối xin lỗi? Dọa kiện tôi? Cô tưởng tôi sợ chắc? Chính tôi mới phải kiện cô!”

Đội luật sư của tôi lập tức xuất hiện, còn khiến khách trong câu lạc bộ xôn xao chú ý.

Lục Thời An kinh hãi:

“Hạ Chi, em… em thật sự muốn làm lớn chuyện này sao?”

6.

“Nhảm nhí, không hỏi mà lấy thì chính là trộm.”

Tôi chỉ vào chiếc xe bên trong vẫn còn loang lổ vết nước, giọng ghê tởm:

“Các người không chỉ ngang nhiên trộm Bugatti của tôi, còn dùng xe của tôi để kiếm tiền, rồi ở trong xe làm mấy chuyện bẩn thỉu. Các người phải bồi thường toàn bộ theo giá thị trường của chiếc xe này, đồng thời trả cả phí tổn thất tinh thần cho tôi. Nếu không, cứ chuẩn bị mà ngồi tù đi!”

Lâm Tri Dao phẫn nộ quát:

“Cô nói bậy bạ gì đó, Hạ Chi? Cô còn ở đây cố ra vẻ nữa à? Chiếc xe này rõ ràng là Thời An mua. Nhà họ Lục giàu có, chứ nhà họ Hạ các người thì có được mấy đồng?”

Lúc này, trong phòng livestream đã tụ tập không ít người.

Khách khứa trong câu lạc bộ toàn kẻ giàu sang quyền quý, ai nấy đều chỉ trỏ bàn tán.

“Lục thiếu gia và cô Lâm chúng ta đều quen mặt. Vậy cô gái kia là ai? Sao dám nói chiếc Bugatti này là của mình?”

“Đùa gì vậy, người ngoài không biết chứ chúng ta còn lạ sao? Cả nước Hoa Hạ chỉ có đúng hai chiếc Bugatti loại này. Một chiếc nằm trong tay Thương đại thiếu gia ở kinh thành, còn chiếc kia thì…”

“Ở trong tay tiểu thư nhà họ Ôn. Hai nhà Thương và Ôn vốn là thế giao, họ đặt cùng một lúc. Xe này có giá mà không có thị trường, không phải cứ có tiền là mua được.”

Những lời khinh bỉ mỉa mai cùng ánh mắt coi thường đổ dồn cả về phía tôi.

“Đúng, từ đầu đến cuối tôi chưa từng nói, chiếc Bugatti này là của tôi. Nhưng…”

Lục Thời An lắc đầu, bật cười bất lực:

“Chi Chi, em đang bắt chước Tri Dao, cũng muốn dùng dư luận để chen chân vào giới livestream à? Còn bỏ tiền thuê cả đội luật sư? Anh là bạn trai em, anh khuyên thật lòng nhé: Dù mẹ em có làm bảo mẫu trong nhà họ Ôn bao nhiêu năm đi chăng nữa, thì bà ta cũng chỉ là bảo mẫu, không thể chống lưng cho em được. Em dám vu khống xe của nhà họ Ôn, lỡ để họ biết, thì không ai cứu nổi em đâu.”

“Thấy điểm dừng thì dừng đi. Nếu em chịu quỳ xuống cầu xin tha thứ từ Tri Dao, biết đâu anh còn chịu nói giúp cho em đôi câu.”

Cái vẻ ban ơn ấy, chỉ khiến tôi buồn nôn.

Tôi nhìn anh ta như nhìn một thằng ngốc:

“Anh đúng là buồn cười. Ai nói cho anh biết tôi là con gái bảo mẫu?”

Lục Thời An lắc đầu cười khẩy:

“Chi Chi, em không phải con gái bảo mẫu thì là gì? Chẳng lẽ em lại là tiểu thư nhà họ Ôn? Ha ha ha, đừng làm trò cười nữa!”

“Mọi người vẫn nói con gái thì hay xấu hổ, còn em, mặt mũi dày thật đấy.”

Lâm Tri Dao ngang nhiên ôm chặt lấy tay Lục Thời An, giọng điệu châm chọc:

“Cô có biết vì sao Thời An lại quen cô không? Bởi vì hôm đó chúng tôi chơi trò ‘thật lòng hay mạo hiểm’, Thời An thua, nên buộc phải chọn ngẫu nhiên một cô gái để tỏ tình yêu đương. Còn cô chỉ là công cụ tiêu khiển lúc chúng tôi rảnh rỗi mà thôi. Vậy mà cô lại tưởng thật à?”

Lục Thời An chau mày, nhưng cũng không cãi lại, chỉ cúi đầu mặc nhiên thừa nhận.

Tôi nén đau, bật cười thành tiếng:

“Thì ra tôi chỉ là trò tiêu khiển. Lục Thời An, tôi chỉ muốn biết một điều: Khi anh còn qua lại với tôi, có phải anh chưa từng cắt đứt với Lâm Tri Dao đúng không?”

Lục Thời An mím môi, im lặng.

Lâm Tri Dao kiêu căng ngẩng cao đầu:

“Người đến sau sao đấu lại được thanh mai trúc mã? Ban ngày anh ta ở bên cô, tối lại qua tìm tôi. À đúng rồi, hôm sinh nhật cô, có để ý thấy vết thương trên môi anh ta không? Đó là do tôi cắn rách buổi sáng đấy. Người mà cô tự cho là bạn trai, vốn dĩ đâu thuộc về cô.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)