Chương 6 - Chiếc Áo Lông Vũ Đắt Giá
Bố bảo: “Thanh Thu, cứ ở nhà ngoại một thời gian nhé.”
Tôi về nhà ngoại, lo hết việc nhà.
Mục Bắc Thần mỗi ngày đều gọi cho bố mẹ tôi xin lỗi, năn nỉ đưa tôi về.
Tôi sợ bố mẹ đồng ý.
Nhưng may, họ yêu thương tôi.
Chị dâu cũng đối xử với tôi rất tốt.
Khoảng một tuần sau, Mục Bắc Thần đột nhiên xách đồ tới nhà.
Vừa thấy anh ta, tôi đã run rẩy cả người.
Bố mẹ bảo tôi vào phòng.
Nửa tiếng sau, mẹ gõ cửa, gọi tôi ra ngoài.
Bà đẩy tôi về phía Mục Bắc Thần, nói: “Thanh Thu, về nhà với chồng đi, sống cho đàng hoàng, đừng cãi nhau nữa.”
Tôi sững người, không thể tin nổi.
“Mẹ, anh ta từng nhốt con trong phòng không cho ăn. Mẹ đã không để con báo công an, giờ còn bảo con quay lại sống với anh ta?”
“Vợ chồng với nhau ai mà chẳng cãi vã. Mục Bắc Thần còn trẻ, nóng tính một chút, nhưng nó hứa với mẹ và ba con rồi, sau này sẽ không bao giờ nhốt con nữa.”
Mẹ kéo tay tôi đặt vào tay Mục Bắc Thần, cười nhẹ: “Không phải mẹ trách con, nhưng tính con cũng không phải dễ chịu. Nói chuyện với chồng thì đừng cứng đầu quá. Cả hai phải sống tử tế vào nhé!”
Tôi hất tay họ ra, nhìn sang ba tôi— người luôn thương tôi nhất.
“Ba…”
Tôi gọi, ông cầm tách trà, nhấp một ngụm, không nhìn tôi.
Tôi không cam lòng, gọi lại lần nữa.
Ông đáp: “Thanh Thu, con cứ về đi.”
Rồi quay sang Mục Bắc Thần, nghiêm giọng:
“Đừng có ăn hiếp con gái tôi nữa. Nếu còn lần sau, tôi không để yên cho cậu đâu, cả mẹ cậu cũng vậy.”
Mục Bắc Thần cười lấy lòng: “Con hiểu rồi ba, ba yên tâm đi. Con với Thanh Thu bên nhau từ hồi trung học, bao nhiêu năm nay, ba mẹ cũng đều nhìn thấy rồi mà.”
Anh ta nắm lấy tay tôi, ánh mắt dịu dàng đến mức khiến người ta lầm tưởng là chân thành.
Ba mẹ tôi gật đầu hài lòng.
Mẹ còn nói: “Ở lại ăn cơm rồi hẵng về.”
Mục Bắc Thần lắc đầu từ chối:
“Không cần đâu ạ, mẹ con nấu cơm sẵn rồi, đang đợi chúng con về.” Rồi kéo tay tôi định rời đi.
Tôi giật tay ra, chạy về phía phòng gần nhất.
Nhưng chị dâu đã chặn ở cửa.“Thanh Thu, em không về nhà với chồng à?”
Tôi hốt hoảng nói, giọng van nài:“Chị ơi, em không thể quay lại, Mục Bắc Thần sẽ đánh chết em mất!”
Chị dâu thong thả thổi móng tay vừa sơn đỏ, nói chậm rãi:
“Ồ vậy à? Nhưng nếu em không về với Mục Bắc Thần, thì chị lấy gì mua nhà gần trường cho con?”
Tôi nghẹn thở: “Chị nói vậy là sao?”
“Nói thẳng cũng chẳng sao—Mục Bắc Thần đã hứa với ba, chỉ cần em quay lại, anh ta sẽ trả lại toàn bộ tiền hồi môn. Ba nói số tiền đó vừa đủ làm tiền cọc mua nhà gần trường cho con chị.”
Chị ấy còn đẩy vai tôi một cái, cười rạng rỡ: “Nên Thanh Thu à, em không thể không quay về đâu.”
Thì ra là vậy.
Cái hôm họ nói đi tìm Mục Bắc Thần “đòi lại công bằng”— e rằng không phải đòi công bằng, mà là đi thương lượng giá cả.
Giá chốt xong rồi, lẽ ra tôi đã bị ép về ngay trong ngày, sao lại để tôi ở lại tới tận bây giờ?
Tôi nên hiểu ra sớm hơn.
Cha mẹ không phải chỉ là cha mẹ của riêng tôi.
Họ có thể thương tôi thật, nhưng chỉ trong những chuyện nhỏ. Còn chuyện lớn—họ thương anh trai nhiều hơn.
Tôi biết rồi… Hôm nay tôi không còn chỗ ở lại nữa.
Lòng nguội lạnh.
Mục Bắc Thần ghé sát tai tôi, thì thầm:“Thanh Thu, anh hứa sẽ không cãi nhau với em nữa.”
Mơ hồ… tôi lại bị đưa về tầng 18 địa ngục.
Mẹ chồng bị thương ở chân, không đi lại được, phải ở nhà. Viễn Sơn cũng ở cùng.
Cuối tuần, bố mẹ Viễn Sơn gọi điện báo: Tuần sau họ sẽ về thăm con.
Mẹ chồng mừng rỡ, háo hức mong đợi đứa con trai lớn quay về.
Thấm thoắt đã đến ngày hẹn.
Mục Bắc Hải và vợ làm công nhân ở Thâm Quyến, hai vợ chồng cộng lại chưa đến 15 triệu mỗi tháng.
Dù vậy, mẹ chồng vẫn khen họ giỏi giang, đến cả đánh rắm cũng thơm.
Đó chính là thiên vị.
Từ sáng sớm bà đã giục tôi nấu nướng chuẩn bị. Tôi nấu một bàn đồ ăn lớn.
Gần trưa, họ gọi về nói đã đặt nhà hàng, bảo chúng tôi ra ngoài ăn.
Mẹ chồng vui đến mức như muốn đứng dậy khỏi xe lăn.
“Vẫn là con trai lớn và con dâu lớn hiếu thảo, vừa về là rủ mẹ đi ăn ngon liền.”
“Ôi, con trai tôi đúng là hiếu thảo… chỉ tiếc là không biết xót tiền.”
Mấy câu này, bà nhắc đi nhắc lại suốt cả quãng đường.
Xe dừng trước một quán Tứ Xuyên, tôi nhíu mày: “Sao lại chọn chỗ này?”
Tôi chỉ lẩm bẩm rất nhỏ, nhưng mẹ chồng nghe được, lập tức nổi giận:
“Chỗ này thì sao? Cô tưởng mình là nhân vật lớn hả? Ăn bữa cơm mà còn đòi đặt khách sạn sang bênh.”
Tôi giải thích:“Mẹ, hai đứa nhỏ còn bé…”
“Cô bớt lấy con cái ra nói hộ. Cả nhà chúng ta đều ăn cay được, chỉ có cô với thằng con vô dụng của cô là không chịu được. Không ăn được thì về nhà.”
Mục Bắc Thần liếc tôi một cái đầy khó chịu:“Lắm chuyện.”
Mục Bắc Hải đã đặt một phòng riêng. Vừa gặp họ, mẹ chồng đã “mắng yêu”:
“Hai đứa tụi bây nhiều tiền quá, ăn bữa cơm mà không ngồi ngoài được à? Phòng riêng to thế này không tốn tiền chắc?”
Dù mắng, nhưng mắt đầy ánh cười.
Tôi nhỏ giọng nói với Mục Bắc Thần:“Mẹ anh có bao giờ khen anh như vậy đâu.”
Anh lạnh mặt:“Im miệng.”
Mục Bắc Hải ngồi xuống, bình thản nói với mẹ:
“Mẹ, Tiểu Hoàn nói chân mẹ bị thương, ngồi ngoài đông người va chạm không tốt. Phòng riêng cũng không đắt.”