Chương 9 - Chia Tay Rồi Vẫn Làm Bạn
Tôi theo phản xạ muốn gạt tay anh ra:
“Tôi tự về được, không cần làm phiền anh ấy.”
Vừa dứt lời, Thẩm Dự đã nói:
“Anh đưa cô ấy về, mọi người đi đi.”
“…”
Nhìn bọn họ lên xe rời đi, trong lòng tôi trống rỗng.
Gió lạnh từng đợt táp vào mặt, khiến cơn say dịu bớt.
Suốt lúc chờ xe, tay anh nắm lấy tay tôi vẫn không buông ra.
Không khí giữa hai người cực kỳ gượng gạo.
“Đầu có choáng không?”
Thẩm Dự bất ngờ lên tiếng hỏi tôi.
11
“Cũng tạm.”
Tôi trả lời một cách gượng gạo.
Lúc này vai tôi đang áp sát vào người anh, khoảng cách giữa hai chúng tôi quá gần, khiến tôi không biết phải làm gì, chỉ muốn thoát khỏi tình cảnh ấy.
“Không phải anh nói sẽ bị điều đi thành phố khác sao?”
Mượn chút men rượu trong người, tôi rốt cuộc không nhịn được mà buột miệng hỏi.
“Chắc là tháng sau đi.”
Tháng sau…
Nghĩa là tháng sau tôi sẽ không cần phải giả vờ như không quen anh trước mặt Nguyễn Điềm nữa, cuộc sống của tôi cũng sẽ hoàn toàn tách khỏi anh.
“Mèo em chăm sóc cho tốt, cần gì thì nói với anh.”
Vừa dứt lời, tôi cảm nhận được cơ thể anh cứng đờ.
Anh lại nói tiếp:
“Kết bạn WeChat lại đi.”
Tôi khẽ “ừ” một tiếng, tội lỗi quay mặt đi.
Sớm biết sẽ còn gặp lại, tôi đã không xóa anh.
Ít ra cũng chờ đến khi anh rời thành phố hẵng xóa.
Bầu không khí lại rơi vào im lặng.
Ngồi trong xe, tôi dựa đầu vào lưng ghế, cố gắng dồn toàn bộ ánh mắt và sự chú ý ra ngoài cửa sổ.
Cuối cùng không chống nổi cơn buồn ngủ, tôi dần nhắm mắt lại.
Khi tỉnh dậy, tôi mới phát hiện mình đang tựa vào lưng Thẩm Dự.
Nhìn quanh một vòng, phát hiện khung cảnh đã chuyển từ trong xe sang… thang máy.
Khóe miệng có gì đó ươn ướt, cúi đầu nhìn thì thấy áo khoác của Thẩm Dự dính một vết ướt nhỏ.
Trời ạ…
Còn chưa kịp xấu hổ đến mức độ “muốn độn thổ”, Thẩm Dự đã phát hiện ra tôi tỉnh, quay đầu lại, ánh mắt dịu dàng bất ngờ:
“Tỉnh rồi à?”
Nói xong anh cúi xuống đặt tôi xuống đất.
Tôi lúng túng lau khóe miệng, thang máy vừa đến tầng sáu, tôi lập tức chạy ra ngoài, để lại một câu:
“Đi cẩn thận, không tiễn.”
Về đến nhà tôi đổ người lên giường ngủ một mạch.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, mò điện thoại xem giờ, mới phát hiện có một lời mời kết bạn mới.
Là Thẩm Dự gửi tới.
Tôi chấp nhận kết bạn lại, nhưng anh không gửi tin nào, cũng không còn xuất hiện bên cạnh Nguyễn Điềm nữa.
Dường như đang cố tránh mặt tôi.
Cuộc sống của tôi dường như lại quay về quỹ đạo bình thường.
Lần nữa nghe thấy cái tên Thẩm Dự, là nửa tháng sau.
Nguyễn Điềm đột nhiên đến hỏi tôi:
“Sinh nhật của anh họ xa em sắp đến rồi, nên tặng gì thì hợp nhỉ?”
Tôi từng cùng Thẩm Dự đón sinh nhật hai lần, yêu nhau một năm rưỡi, tôi hiểu rõ sở thích của anh.
Nhưng khi Nguyễn Điềm hỏi, tôi lại không nói nên lời.
Sinh nhật lần đầu tôi tặng cà vạt.
Năm ngoái là một chiếc đồng hồ.
Khi ấy tôi còn hứa năm sau sẽ tặng anh túi xách hoặc bộ vest.
Thời gian trước lúc chưa chia tay, tôi còn bắt đầu chọn quà sinh nhật sớm cho anh.
Năm nay, món quà đã hứa đó… không có cơ hội để tặng nữa.
Nguyễn Điềm quấn lấy tôi mãi, tôi cũng đành gợi ý cho cô ấy thương hiệu nước hoa mà Thẩm Dự thích.
Cô ấy nghe xong, ánh mắt có chút kinh ngạc, nửa đùa nửa thật:
“Đôi khi em còn nghi ngờ chị từng quen anh ấy mà giấu em ấy, cảm giác hai người nhìn nhau kỳ kỳ sao ấy haha.”
Tôi gượng cười chối bỏ, lòng thì thầm khâm phục giác quan thứ sáu của cô nàng.
Ngày trước khi Thẩm Dự rời đi, Nguyễn Điềm còn hỏi tôi có muốn đi tiễn không.
Ánh mắt đầy nghi hoặc, rõ ràng vẫn đang nghi ngờ mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Dự.
Tôi khẽ thở dài, nghĩ bụng: anh ấy sắp đi rồi, giấu nữa cũng chẳng để làm gì.
Thế là tôi kể hết mọi chuyện giữa tôi và Thẩm Dự cho cô ấy nghe.
Cô ấy nghe xong cũng không bất ngờ, còn hơi đắc ý:
“Ừ, giác quan phụ nữ quả nhiên không bao giờ sai. Hôm đó chơi bài, ánh mắt Thẩm Dự nhìn chị khác hẳn với người khác là em đoán ngay hai người có gì đó.”
Ánh mắt Nguyễn Điềm thoáng chốc trở nên sáng rực:
“Cho em hỏi, hôm đó ở quán vỉa hè, sau khi Thẩm Dự đưa chị về, anh ấy tới tìm em mà mắt đỏ hoe, tâm trạng tệ lắm, hai người có chuyện gì xảy ra không?”
Tôi cứng họng.
Nếu phải nói có chuyện gì xảy ra… thì chắc là tôi ngủ dính nước miếng lên áo khoác của anh ấy thôi?
“Chắc là do em suy diễn nhiều quá thôi.”
Tôi quen biết Thẩm Dự hai năm, chưa từng thấy anh rơi nước mắt, thậm chí đến đỏ mắt cũng chưa bao giờ.
Anh vốn là người kín đáo, chuyện gì cũng giấu trong lòng.
Ngay cả lúc còn là người yêu của tôi, anh cũng rất ít khi tâm sự.
Tôi từng đặt biệt danh cho anh là “hũ nút kín”.
Anh cũng mặc định chấp nhận.
12
Cách chúng tôi ở bên nhau xưa nay luôn là tôi nói nhiều, còn anh ấy lặng lẽ lắng nghe.
Lần duy nhất anh thể hiện sự yếu đuối trước mặt tôi là vào năm ngoái, khi tôi cùng anh đến dự tang lễ bà ngoại anh. Khi chỉ còn hai người trong phòng, anh bất ngờ vùi đầu vào hõm vai tôi, vòng tay siết chặt, giọng rất khẽ: “Đừng động đậy, cứ để thế một lát.”