Chương 22 - Chỉ Vì Một Video Ngắn
Ba năm trôi qua tóc cô đã dài hơn nhiều, giờ đây được vấn nhẹ sau gáy, để lộ chiếc cổ thon gầy.
“Hôm nay bánh phô mai việt quất bán sạch rồi.” Oliver thò đầu ra từ bếp, tóc vàng còn dính bột mì, “Bà lão người Pháp nói đây là món ngọt ngon nhất bà từng ăn ở Santorini, dù là do người ngoại quốc làm ra.”
Khóe môi Lộc Nhan khẽ cong lên. Cô xoay người bước về phía chỗ ngồi cạnh cửa sổ, nơi đặt một bức tranh còn dang dở—màu lam và trắng của biển Aegea hòa quyện trên toan, nhưng vẫn có cảm giác thiếu một thứ gì đó.
“Lại đang thẫn thờ?” Oliver vòng tay ôm cô từ phía sau, trên người mang theo mùi quế và hạt cà phê. Anh tựa cằm lên đỉnh đầu cô, chỉ vào toan vẽ: “Anh thấy chỗ này thiếu một chiếc thuyền nhỏ.”
“Thuyền nhỏ?”
“Ừ, kiểu thuyền chở cặp tình nhân trốn chạy ấy.” Đôi mắt xanh của Oliver lấp lánh dưới ánh hoàng hôn, “Giống như chúng ta vậy.”
Lộc Nhan khẽ dùng khuỷu tay huých anh, nhưng lại bị bàn tay to nắm lấy cổ tay.
Oliver như làm ảo thuật móc ra một cây bút sáp từ túi, vẽ một chiếc thuyền xiêu vẹo ở góc tranh, trên thuyền là hai người que nhỏ xíu.
“Tuyệt tác của đại nghệ sĩ Oliver Green.” Anh tuyên bố nghiêm túc, “Vô giá.”
Lộc Nhan cuối cùng cũng bật cười thành tiếng.
Ba năm qua cô vẫn không thích nói nhiều, vẫn ghét nơi đông người, nhưng Oliver là ngoại lệ.
Anh như một tia nắng cố chấp, rọi vào góc tối ẩm ướt nhất trong cuộc đời cô.
Nửa đêm, Lộc Nhan bị lay tỉnh nhẹ nhàng.
“Mặc ấm vào,” Oliver nói bên tai cô, giọng đầy phấn khích, “Anh muốn đưa em đi xem thứ này.”
Họ lái chiếc bán tải cũ đi về phía Bắc.
Lộc Nhan quấn chăn ngồi ghế phụ mơ màng ngủ gật, cho đến khi Oliver đột ngột đạp phanh: “Tới rồi!”
Trước mắt là vách đá hoang vu. Biển Aegea phản chiếu ánh bạc dưới ánh trăng, còn trên bầu trời—
“Cực quang!”
Oliver giơ hai tay reo lên: “Tin tức nói Bắc Hy Lạp tối nay có thể nhìn thấy, không ngờ thật sự…”
Những dải sáng như lụa xanh múa lượn giữa đêm tối.
Lộc Nhan ngửa đầu, cả nhịp thở cũng dịu lại. Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được thấy phép màu của Bắc Cực giữa đêm Địa Trung Hải.
“Lộc Nhan.”
Cô quay lại, thấy Oliver bất ngờ quỳ một gối xuống, lấy từ túi ra một chiếc nhẫn đan bằng nhành ô liu, “Anh không cần em thay đổi. Dù trầm mặc hay hay cười, thích ở nhà hay đi khắp thế giới, bất kể em là ai, chỉ cần là em. Đó chính là lý do anh yêu em.”
Cực quang lấp lánh phía sau anh, đôi mắt xanh như đá quý dưới ánh sáng lung linh.
“Em có bằng lòng… để anh là ngoại lệ không? Mãi mãi là ngoại lệ ấy.”
Gió biển như ngừng lại.
Lộc Nhan nhìn người đàn ông nước Anh vì cô mà học làm bánh Trung Hoa, người ghi nhớ mọi thói quen nhỏ nhặt của cô, kẻ ngốc đã theo cô suốt ba năm mà chưa từng đòi hỏi điều gì.
Cô đưa tay trái ra, ngón áp út dưới ánh trăng trông đặc biệt mảnh mai: “Giúp em đeo vào.”
Tay Oliver run đến mức suýt đánh rơi chiếc nhẫn cỏ. Khi cuối cùng anh đeo được lên ngón tay cô, cực quang trên bầu trời bỗng rực sáng, như cả vũ trụ đang chúc phúc cho họ.
【Nam chính ra tù rồi.】
Một dòng bình luận đột ngột lướt qua tầm nhìn, rồi như chiếc radio mất tín hiệu, xẹt một tiếng rồi biến mất hoàn toàn.
Lộc Nhan khựng lại trong thoáng chốc, sau đó mỉm cười nhẹ nhõm.
Cô nhón chân hôn người đàn ông sẽ đồng hành cùng cô suốt quãng đời còn lại. Sau lưng họ, tia cực quang cuối cùng tan vào bầu trời, trong khi nơi đường chân trời phía Đông bình minh đang âm thầm ló rạng.
Ba tháng sau, một đêm mưa ở London.
Thẩm Ngôn Triệt đứng trước ô cửa sổ sát đất của phòng triển lãm, tay cầm một cuốn tập tranh mới xuất bản. Bìa sách là hoàng hôn biển Aegea, góc nhỏ có một chiếc thuyền xiêu vẹo. Mở trang đầu ra, một dòng chữ nhỏ đập vào mắt:
【Gửi đến tia nắng của em—cảm ơn anh đã yêu em khi em là chính mình nhất.】
Mùa mưa hè luôn đến bất chợt.