Chương 1 - Chị Ơi Em Ngoan Lắm Đừng Đuổi Em Mà
Thất tình xong, nhỏ bạn thân gọi đến cho tôi nguyên một đội người mẫu nam.
“Nếu thích ai thì chọn người đó nha.””Tôi không cần!” – tôi từ chối dứt khoát, không hề do dự.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trời như sụp xuống.
Một anh chàng ngồi co ro ở cuối giường, mắt đỏ hoe: “Chị, tối qua chị bắt nạt em.”
1
Tôi bị cắm sừng rồi.
Mới đính hôn được một tháng, tôi mang tài liệu đến căn hộ của Kỷ Hựu Đình.
Vừa mở cửa ra, đập vào mắt là một cái giường to đùng và một đôi nam nữ đang lăn lộn.
Tôi hiểu rồi.
Tiện tay chụp một tấm, gửi thẳng vào nhóm gia đình anh ta.
“Dì ơi, nếu Hựu Đình không thích cháu, thì nói sớm một tiếng cũng được ạ.”
Tự mình đọc tin nhắn mà nổi da gà vì độ “trà xanh của bản thân.
Tôi cúp hết các cuộc gọi, rời nhóm, chặn liên lạc – làm một lèo không sót bước nào.
Sảng khoái thật.
2
Tối đó, bị con bạn thân An Tố kéo đến quán bar, bảo là để an ủi trái tim bé bỏng của tôi.
Tôi châm điếu thuốc: “Trái tim cái đầu cậu, tôi sớm đã muốn đá hắn rồi.”
Vốn dĩ là một cuộc hôn nhân thương mại, không có tí cảm tình nào, đính hôn cả tháng cũng mới gặp vài lần.
An Tố uống nhiều, cầm micro dí thẳng vào trán tôi.
“Đừng buồn vì thằng cặn bã đó nữa, chị đây gọi cho em cả đám người mẫu nam, thích ai chọn người đó!”
“Tôi không cần!” Tôi lại từ chối hùng hồn.
Nhưng say rồi thì ai nghe? Đám đàn ông lũ lượt kéo vào.
Tôi còn đang định đuổi ra hết, vừa ngẩng đầu thì ánh mắt chạm phải một anh chàng cuối cùng, anh vội quay mặt đi, đôi mắt rất đẹp.
Nhìn cũng dễ thương đấy.
“Anh lại đây, uống với tôi vài ly.” Tôi ngoắc ngoắc tay gọi.
Dù không để tâm lắm, nhưng bị cắm sừng vô cớ cũng có chút bực bội.
Mà rượu luôn là liều thuốc tốt nhất để giải sầu.
3
Tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao.
Tôi xoa trán, cả đời chưa từng trải qua cảnh tượng như vậy.
Anh chàng co mình ở cuối giường, im re không nói gì.
“Bao nhiêu tuổi rồi?” Tôi hỏi.
“Mười tám…” – anh đáp nhỏ xíu, mặt mũi đầy tủi thân.
Tôi đúng là súc sinh mà.
Từng khung cảnh phát điên tối qua hiện lên rõ mồn một trong đầu.
Trong lòng tôi chửi mình cả vạn lần.
“Lại đây.”
Anh chần chừ bò lại bên cạnh tôi.
“Tên gì?”
“Hứa Thính An.”
Tên nghe cũng hay phết.
Tôi không kiềm được mà sờ mặt anh – mềm mềm, phúng phính, cảm giác thật thích.
Tôi nắm cằm anh nâng lên: “Khóc cái gì chứ?”
“Chị tối qua bắt nạt em…”
Anh nghẹn ngào: “Em đã nói rồi… chỗ bọn em không làm cái kiểu đó…”
Tôi không đành lòng, lau nước mắt giúp anh – cả khuôn mặt khóc lem nhem hết.
“Gọi tôi là gì nào?”
“Chị ơi…”
Nghĩ đến cái cách tối qua mình ép anh gọi “chị”, tôi đưa tay kéo anh vào lòng.
“Lần đầu à?”
“Ừm.”
“Tôi cũng vậy, coi như huề nhau nhé. Ngoan, đừng khóc nữa.”
Một lúc lâu sau, tôi buông anh ra, véo nhẹ mũi anh:
“Giúp chị mặc đồ được không?”
“Được.”
Toàn thân ê ẩm, đau nhức.
“Anh là chó à? Sao cắn đầy dấu thế này?”
Anh đỏ mặt: Tại chị nhiệt tình quá thôi mà…”
4
Ra khỏi khách sạn, tôi gọi cho An Tố.
“Cậu dám ném tôi cho một người mẫu nam à?”
“Cậu ngủ với người ta rồi?!” – cô ấy hét toáng lên.
“Ừ.” – tôi đáp bằng giọng mũi.
“Trời đất ơi, sau bao năm làm ni cô, cuối cùng cậu cũng được ‘ăn thịt’ rồi!”
Cô ta giở giọng lả lướt: “Sao nào, tiểu bạch thỏ ngon không?”
“Tầm mắt cậu mù chắc? Rõ ràng là hồ ly tinh.” – tôi bực mình nói.
Biết ngay mà, không thể tin được gu thẩm mỹ của An Tố.
Giọng cô ấy trở nên nghiêm túc: “Hắn có tính toán gì với cậu không?”
“Chỉ là tối qua nửa đẩy nửa chịu, sáng nay lại giả bộ làm chú thỏ ngây thơ thôi.”
“Xin lỗi cậu, Tiểu Tiểu, lẽ ra tối qua mình nên tra trước lý lịch anh ta.”
“Tôi không cần cậu xin lỗi! Tôi là người trưởng thành rồi, có thể chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.”
Tôi thừa biết nhỏ này kiểu gì cũng sẽ nói mấy câu như vậy.
“Người thì tôi đã giữ lại rồi, giờ chờ Tiểu Giang tra xem anh ta là thần thánh phương nào.”
Đúng lúc trợ lý Tiểu Giang gửi mail đến.
Tôi mở ra xem, nhịn không được bật cười.
“Tưởng là ai sắp đặt, hóa ra chỉ là một đứa bé đáng thương gom tiền chữa bệnh cho bố.”
“Dù là vậy thì tâm địa cũng chẳng trong sáng gì. Sau này đừng liên lạc nữa.”
An Tố thở phào nhẹ nhõm ở đầu dây bên kia: “Tiền cậu đưa chắc cũng đủ cho anh ta rồi.”
Tôi cười lạnh: “Cậu biết mà, tôi – Cẩu Tiểu – cả đời ghét nhất là bị người khác lừa.”
“Thế nên?”
“Thế nên tôi không đưa cho anh ta một xu.”
An Tố im lặng vài giây.
“Ngầu lòi.”
5
Tan làm, tôi chạy thẳng đến quán bar Nightfall.
Hứa Lãng đứng đợi tôi và An Tố ở ngoài cửa.
“Chân anh bị gì vậy? Đi nước ngoài một chuyến thành què luôn à? Thằng nhóc đó đánh anh à?” – tôi nheo mắt hỏi.
Anh ta giãy nảy: “Làm gì có chuyện đó? Nhìn quanh đây đi, ai dám đụng vào gia này?”
An Tố khoác tay lên cổ anh: “Tiểu gia, anh không phải đi nước ngoài tìm tình yêu à, tìm được chưa?”
“Tất nhiên rồi! Tiểu gia mà ra trận, ai dám nói không?”
Xì, cái kiểu kiêu ngạo đó, ai mà biết lúc trước suýt khóc chết là ai chứ.
Ánh đèn quán bar chớp nháy, sáng tối thất thường, mọi tiêu điểm đều đổ dồn lên sân khấu.
Tôi nhìn rõ người đang nhảy cột trên sân khấu, động tác vừa gượng gạo vừa vụng về.
“Không phải đã dặn là không được làm mấy cái nghề dơ bẩn này sao?”
“Sao thế? Chuyện gì? Chuyện gì thế?” – Hứa Lãng háo hức lay lay An Tố.
Quản lý gần như muốn khóc: “Không có đâu tiểu thư, tôi đích thân sắp xếp mà, tên cậu ta không hề có trong danh sách tối nay.”
Tôi lớn lên ở chỗ này, tính cách của quản lý ra sao tôi rõ – ông ta đã nói không có thì chắc chắn là không có.
Hứa Lãng vừa ăn dưa xong cùng An Tố, mặt đang vui giờ đơ như cá chết, thái độ cợt nhả thường ngày cũng biến mất sạch:
“Kêu cậu ta cút xuống đây. Ngay. Lập. Tức.”
6
Hứa Thính An đến rất nhanh, lao thẳng đến chỗ tôi.
“Chị đến rồi à?”
Bên cạnh vang lên một tiếng hừ lạnh.
Tôi không dám nói gì.
Nhưng khổ nỗi có người không biết tự lượng sức, túm lấy tay áo tôi: “Chị ơi? Anh ta đáng sợ quá…”
Ly rượu trong tay Hứa Lãng vỡ tan.
An Tố lập tức khai sạch chuyện Hứa Thính An tính kế tôi, với cái kiểu bênh người nhà đến mức mù mắt của Hứa Lãng, hôm nay thằng nhóc này không chết cũng mất nửa cái mạng.
Tôi đá anh một cái: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, rót rượu mau lên!”
Hứa Thính An ngoan ngoãn rót rượu, đưa đến tận miệng tôi.
“Chị ơi, để em đút cho chị.”
Má ơi, cái thể loại ngu ngơ thế này, không hiểu sao lại sống được đến giờ.
“Đút cái đầu mày ấy!”
Hứa Lãng nổi khùng.
Tôi nhắm mắt lại.
Đồ ngốc, bị đánh cũng đáng.
Khi chai rượu sắp nện xuống, tôi vẫn không nhịn được mà giơ tay cản: “Bình tĩnh, coi chừng thầy giáo nhà anh giận đấy.”
Ngài Hứa Lãng im lặng ba giây.
Tôi nhanh tay kéo Hứa Thính An ra sau lưng: “Chọn đi, theo tôi hay ăn đòn? Tự quyết định đi.”
An Tố và Hứa Lãng đồng thanh: “Cậu điên rồi à?”
Mắt Hứa Lãng đỏ bừng vì giận: “Cậu cản tôi? Cậu vì nó mà cản tôi?!”
Tôi cố gắng mở lời: “Tôi… tôi bị cái bệnh mê trai đẹp mất rồi…”
Hứa Thính An chớp chớp đôi mắt nai vô hại: “Chị muốn ở bên em à?”
“Không được hối hận đâu nha, chị.”
Câm miệng đi, đồ ngốc.
7
Hứa Lãng tức quá, ngồi phịch xuống ghế sofa, mặc kệ tôi luôn.
An Tố bên cạnh dỗ dành: “Thôi mà, đã nói rồi, cải trắng thì sớm muộn gì cũng bị lợn xơi thôi.”
“Lợn nào cũng như nhau cả.”
Hứa Lãng hừ một tiếng, giật điếu thuốc trong tay cô ấy rồi dí tắt.
Hứa Thính An lúc này đã biết nhìn sắc mặt người ta, im lặng ngồi yên.
Lúc thì đút nho, lúc thì đút cam, làm tôi chẳng uống được giọt rượu nào.
Tôi véo cằm anh: “Sao lại cố tình chọc giận anh ấy?”
“Chị đang nói gì vậy? Em nghe không hiểu.” – Anh cười hiền, tránh ánh mắt tôi.
Tôi bóp nhẹ khuôn mặt trắng mịn của anh: “Đừng giả ngây. Với cái đầu thông minh của anh, không thể nào vô tư đến vậy.”
“Hơn nữa tôi hỏi rồi, quản lý bảo tối nay không hề có tên anh trong danh sách biểu diễn. Diễn viên kia bị đau bụng cũng là do anh làm đúng không? Anh muốn lên thay thế?”
“Tại sao?”
Hứa Thính An ngừng cười, trong mắt hiện lên chút tủi thân: “Vì em nghe nói tối nay chị sẽ đến.”
“Muốn nhảy cho tôi xem à?”
Tôi đoán thử tâm tư anh ta. Dù sao trước giờ chưa từng nuôi trai bao, còn non kinh nghiệm lắm.
“Không phải.” – Anh nắm tay tôi, dụi nhẹ vào mặt mình. – “Em muốn xem chị có quan tâm em không.”
Dáng vẻ ngoan ngoãn dễ sợ.
“Ồ? Vậy còn cố ý khiêu khích Hứa Lãng?”
Anh không trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh ta quan trọng với chị lắm à?”
“Ừ, rất quan trọng. Cho nên lần sau đừng không biết điều. Tôi chỉ cứu anh đúng một lần này.”
Gương mặt Hứa Thính An chợt lạnh đi, rồi ngay sau đó lại trở về vẻ ngoan hiền.
“Dạ.”
Đồ chó.
Cứ giả vờ tiếp đi.
8
Lúc giáo sư Bùi đến, Hứa Lãng – người xưa nay ngàn ly không say – đã uống đến mức gục luôn tại chỗ.
Chúng tôi chỉ biết trơ mắt nhìn anh ta bị bế ngang đi như búp bê.
Tôi hình như đã hiểu tại sao dạo gần đây Hứa Lãng đi lại cà nhắc rồi.
“Bọn họ… là một đôi à?” – Hứa Thính An hỏi.
“Ừ, đúng vậy.”
An Tố chuyển sang tụ điểm tiếp theo, tôi thì đưa Hứa Thính An về căn hộ.
Nhưng Hứa Thính An không giống như tôi tưởng.
Rõ ràng người bị bắt nạt trên giường và khóc nức nở đáng lẽ phải là anh, rồi tôi sẽ dịu dàng lau nước mắt cho.
Thế mà giờ người đang khóc lại là tôi.
“Chị khóc gì vậy?”
Anh cúi đầu hôn đi nước mắt trên má tôi.
“Nhẹ thôi…” – tôi nghẹn ngào.
Anh cười đầy tà ý: “Chị năn nỉ em đi.”
“Đồ khốn!”
“Đồ súc sinh!”
Tôi cào mạnh lên lưng anh mấy đường, anh chẳng hề có phản ứng gì.
Anh hôn lên môi tôi, thì thầm: “Dấu răng chị cắn trông đẹp thật.”
Tôi đá anh một cái: “Sau này không cần em nữa.”
Ánh mắt anh đột nhiên trở nên dữ dội, tràn đầy chiếm hữu.
“Tại sao?”
“Chị rõ ràng rất thích em mà, đúng không?”
Thì cũng có thích đấy… nhưng—
“Em không nghe lời.”
Mặt anh chuyển nét trong một nốt nhạc, mềm mỏng, ngoan ngoãn, ánh mắt đầy tủi thân.
“Em xin lỗi chị, em sai rồi.”
“Lần sau nhất định sẽ ngoan.”
“Chị đừng đuổi em đi, được không?”
Tôi xoa má anh: “Thật không đấy?”
Anh gật đầu liên tục: “Thật mà, thật mà.”
“Bế chị đi tắm.”
Anh lại đỏ mặt: “Dạ… được.”
Một thằng nhóc hay ngượng thế này, thật khiến người ta muốn trêu chọc.
Mà cái kiểu bá đạo vừa rồi, cũng khiến tim đập nhanh không kém.
Rốt cuộc, cái nào mới là con người thật của anh ta?