Chương 1 - Chỉ Một Lần Ban Hôn

“Bổn cung một khi ban ra ý chỉ, thì không còn đường quay lại nữa. Tô Uyển Khanh, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Ta quỳ nơi đất, cung kính đáp: “Thần nữ đã suy nghĩ kỹ, khẩn cầu Hoàng hậu nương nương ban hôn.”

Hoàng hậu gật đầu: “Trong vòng ba ngày, ý chỉ tứ hôn của bổn cung sẽ đưa đến Tô phủ.”

Tạ ân xong, ta rời cung. Vừa về đến phủ, Cố Cẩm Huyền liền giận dữ xông thẳng vào phòng ta, quát lớn:

“Tô Uyển Khanh, ngươi thật khiến ta gh,ê t ,ởm! Lại dám để Hoàng hậu nương nương ép gả chúng ta với nhau?”

Cảnh tượng đời trước hắn đích thân ch ,ặt g ,ân tay ta lại hiện về, ta lạnh giọng đáp: “Ta chưa từng cầu Hoàng hậu nương nương ban hôn cho ta với ngươi.”

Sau lưng vang lên tiếng Tô Uyển Nhu nói: “Tỷ tỷ, tin tức Hoàng hậu nương nương đích thân ban hôn đã truyền khắp Đại Chu rồi, sao tỷ còn muốn giấu giếm?”

Nàng ta mắt hoe đỏ, quay sang Cố Cẩm Huyền rưng rưng: “Ca ca Cẩm Huyền, chúng ta có duyên vô phận. Từ nay về sau, huynh chỉ có thể là tỷ phu của muội thôi.”

Cố Cẩm Huyền lập tức ôm nàng ta vào lòng, nhẹ giọng an ủi: “Uyển Nhu, đừng lo. Người ta yêu vẫn luôn là muội.”

Trong lòng ta nổi lên một cơn buồn n,ôn, lạnh lùng nói:

“Nếu hai người muốn tình chàng ý thiếp, xin mời ra ngoài mà nói. Đừng làm bẩ,n mắt ta nơi đây.”

Cố Cẩm Huyền trừng mắt nhìn ta: “Tô Uyển Khanh, ngươi dám nói với ta như vậy? Ngươi tưởng có ý chỉ của Hoàng hậu nương nương thì ta không làm gì được ngươi sao?”

“Hồi phủ rồi, ta lập tức tới Tô phủ cầu thân, cưới Uyển Nhu làm bình thê.”

Ánh mắt Tô Uyển Nhu lóe lên niềm vui sướng, nhưng vẫn thấp thỏm hỏi: “Ca ca Cẩm Huyền, tỷ tỷ có chịu đồng ý không?”

Cố Cẩm Huyền hất cằm kiêu ngạo: “Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ lấy cớ ngươi hay ghen mà viết hưu thư đuổi ngươi!”

Đời trước hắn quả thật dùng hưu thư để ép ta chấp nhận việc hắn cưới Tô Uyển Nhu làm bình thê. Nhưng kiếp này, hắn không còn đe d,ọa được ta nữa.

Ta hờ hững đáp: “Người ta muốn gả vốn không phải ngươi, ngươi muốn cưới ai cũng chẳng liên quan gì đến ta.”

Cố Cẩm Huyền ngẩn ra trong chớp mắt, sau đó bật cười kh,inh miệt: “Tô Uyển Khanh, ngươi lại muốn dùng chiêu ‘lùi một bước tiến hai bước’ sao?

Khắp Biện Kinh đều biết ngươi từ nhỏ đã thầm mến ta, người ngươi muốn gả chẳng phải ta thì còn ai vào đây?”

Nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, ta cũng chẳng buồn giải thích, dù sao ba ngày nữa ý chỉ Hoàng hậu ban xuống, hắn sẽ rõ thôi.

Tô Uyển Nhu liền nắm lấy tay ta: “Tỷ tỷ, chuyện đã thành như vậy, sau này tỷ muội chúng ta cùng hầu hạ ca ca Cẩm Huyền nhé.”

Ta gh,ê t ,ởm hất tay nàng ta ra, ai ngờ nàng lại ngã phịch xuống đất như diều đứt dây.

Cố Cẩm Huyền thấy thế liền t ,át mạnh ta một cái, g,ầm lên: “Ngươi tự xưng là nữ Hoa Đà, ta thấy ngươi tâm địa rắn rết thì có!”

“Nếu ngươi thật sự gả vào Hầu phủ, ta nhất định sẽ dạy dỗ ngươi!”

Nói đoạn, hắn ôm Tô Uyển Nhu rời đi.

Ta đưa tay lau vết m ,áu nơi trán, khẽ cười cay đắng.

Hôm sau, Cố Cẩm Huyền cho người tới Tô phủ hỏi cưới, mang theo sính lễ chia làm hai phần.

Một phần là của Tô Uyển Nhu, đủ bốn mươi tám rương lớn, bên trong chất đầy vàng bạc châu báu, sổ đất, sổ tiệm.

Một phần là của ta, chỉ một rương gỗ cũ kỹ, bên trong vỏn vẹn một lượng bạc vụn.

Mẫu thân ta giận đỏ cả mắt, định vứt thẳng cái rương đó ra ngoài.

Tô Uyển Nhu lập tức qu,ỳ sụp xuống, ra vẻ sợ hãi: “Xin đại nương tha lỗi, Uyển Nhu nguyện dâng hết sính lễ của mình cho tỷ tỷ.”

Cố Cẩm Huyền lập tức chắn trước nàng, quát: “Hai mẹ con các ngươi đúng là lòng dạ đ ,ộc á,c! Uyển Nhu từ nhỏ lớn lên trong phủ, không biết đã bị các ngươi b ,ắt n ,ạt thế nào!”

Tô Uyển Nhu núp sau hắn, nước mắt giàn giụa như chịu oan lớn lắm.

Ta kéo mẫu thân lại: “Nương, trả sính lễ cho họ là được, chẳng cần phải đôi co làm gì.”

Mẫu thân ta giận đến run người, mắng: “Con t,iện nh,ân này chỉ biết giả bộ yếu đuối! Từ nhỏ đến lớn ta có từng bạc đãi nó nửa phần?”

Cố Cẩm Huyền giận dữ: “Uyển Nhu giờ là thế tử phi của ta, ngươi dám s,ỉ nh ,ục nàng trước mặt bản thế tử, ta nhất định trị tội ngươi!”

Hầu phủ địa vị tôn quý, còn mẫu thân ta chỉ là phu nhân một tiểu quan, nếu thật sự truy cứu, e là rắc rối.

Ta liền cúi mình hành lễ: “Mẫu thân chỉ là nhất thời lỡ lời, xin thế tử đại nhân lượng thứ.”

Cố Cẩm Huyền hất cằm, hống hách nói: “Một câu lỡ lời là xong sao? Nhất định phải xin lỗi Uyển Nhu mới được!”

Mẫu thân ta tức tối mắng: “Đúng là trời sập! Xưa nay có chuyện chính thất phải xin lỗi thứ nữ trong nhà sao?”

Ta lập tức ghé tai mẫu thân thì thầm vài câu, người mới bực bội quay vào.

Sau đó ta nhìn Cố Cẩm Huyền và Tô Uyển Nhu, lạnh nhạt nói: “Nếu để mẫu thân ta xin lỗi, người ngoài sẽ chê trách muội muội là kẻ b,ất h,iếu, vậy để ta xin lỗi thay.”

Một câu “b,ất h,iếu” giáng xuống, khiến Cố Cẩm Huyền nghẹn lời.

Hắn vội kéo tay Tô Uyển Nhu khoe khoang, chỉ từng món sính lễ quý giá.

Lại càng khiến phần một lượng bạc của ta trông như trò cười.

Ta liền đem cái rương nhỏ ấy trả lại: “Sính lễ này, ta không nhận.”

Cố Cẩm Huyền tức giận: “Tô Uyển Khanh, ta đã đưa sính lễ là đã nể mặt ngươi lắm rồi. Đợi ý chỉ Hoàng hậu nương nương ban xuống, đến lúc đó ngươi có muốn hay không cũng phải gả cho ta tay trắng!”

Ta chẳng muốn đôi co, trả lại sính lễ rồi quay người rời đi.

Ta đang sắc thuốc trong dược phòng, thì Cố Cẩm Huyền và Tô Uyển Nhu xông tới:

“Trong sính lễ mất một viên dạ minh châu, có phải ngươi lấy không?”

Ta nhíu mày: “Không có.”

“Ngươi nói không tính, ta phải đích thân lục soát mới rõ!”

Tô Uyển Nhu liền xông vào lật tung dược phòng, thuốc quý văng đầy đất.

Ta tức giận nói: “Nếu hôm nay các ngươi không tìm được gì, phải cho ta một lời giải thích!”

Đúng lúc ấy, Tô Uyển Nhu bỗng từ sau cửa nhặt ra một viên châu, mắt ánh lên vẻ đắc ý:

“Ca ca Cẩm Huyền, muội tìm được rồi!”

Cố Cẩm Huyền cầm viên dạ minh châu, quát: “Giờ thì ngươi còn gì để nói?”

Ta nhìn viên ngọc không biết từ đâu ra, lạnh giọng: “Là Tô Uyển Nhu tự mang vào h,ãm h ,ại ta, ta không hề tr ,ộm cắp gì cả!”

“Chứng cứ rành rành còn ngụy biện! Ta nhất định tấu lên Hoàng hậu nương nương, hưu thư chờ ngươi!”

Cố Cẩm Huyền tức tối kéo theo Tô Uyển Nhu rời đi.

Ta tâm ngay không sợ bóng xiêu, dẫu hắn có dâng tấu lên Hoàng hậu, ta cũng chẳng có gì phải e ngại.

Sau khi bọn họ rời khỏi, ta gom lại dược liệu rơi vãi trong dược phòng, chưa được bao lâu thì cung nữ tới lấy thuốc cho Hoàng hậu dùng trong ngày.

Không ngờ, đêm ấy Hoàng hậu vừa uống xong thuốc liền hôn mê bất tỉnh.

Sáng sớm hôm sau, quan binh đột nhiên xông vào phủ, lấy tội danh “mưu hại Hoàng hậu” bắt ta giải vào cung chịu tội.

Vừa hay, Cố Cẩm Huyền cũng có mặt trong cung cầu kiến Hoàng hậu.

Nhìn thấy ta, hắn cười lạnh:

“Tô Uyển Khanh, ngươi còn mặt mũi theo đến tận hoàng cung sao? Việc ngươi trộm dạ minh châu hôm qua ngươi tưởng thế là xong rồi à?”

“Nếu ngươi chịu hứa sẽ không bắt nạt Uyển Nhu nữa, ta sẽ nể tình mà không cáo tội với Hoàng hậu.”

Ta nhìn hắn, giọng run rẩy:

“Cố Cẩm Huyền, Hoàng hậu sau khi uống thuốc ta dâng lên đã hôn mê suốt đêm.”

Hắn giật mình:

“Cái gì? Ngươi không phải xưng là nữ Hoa Đà sao? Sao lại xảy ra sơ suất như thế? Ngươi biết mưu hại Hoàng hậu là tội chết không?”

Ta đỏ hoe mắt, gầm lên:

“Thuốc của ta tuyệt không có vấn đề! Là Tô Uyển Nhu đã động tay vào dược liệu của ta ngày hôm qua!”

Cố Cẩm Huyền ngẩn ra, sau một lúc mới cất lời:

“Chắc ngươi hiểu lầm rồi, Uyển Nhu sẽ không làm thế. Ta sẽ đi tìm nàng hỏi rõ.”

Nói xong, liền vội vàng rời đi.

Ta bị binh sĩ áp giải lên đại điện, diện thánh.

Hoàng thượng mặt mày nghiêm nghị:

“Hoàng hậu nhiều lần khen ngợi ngươi, còn đích thân ban hôn cho ngươi. Vậy mà ngươi dám mưu hại nàng? Ngươi biết tội chưa?”

Ta lập tức quỳ xuống, trình bày rõ mọi chuyện.

Không lâu sau, Tô Uyển Nhu và Cố Cẩm Huyền cũng bị áp giải đến.

Tô Uyển Nhu lập tức quỳ xuống, kêu oan:

“Xin Hoàng thượng minh xét, thần nữ hôm qua chỉ vì tìm dạ minh châu mà Thế tử ban cho, tuyệt đối không động đến thuốc của tỷ tỷ.”

Ta trừng mắt nhìn nàng, giận dữ:

“Ngươi nói dối! Rõ ràng hôm qua ngươi bất chấp ta ngăn cản, động vào dược liệu trong dược phòng!”