Chương 9 - CHỊ KẾ HỐI HẬN RỒI

“Tạ Ngọc Thần, cậu đang làm gì thế!?”  

Giọng nói của Cố Ức Liễu vang lên từ phía sau.  

Lần này, tôi không còn cảm thấy sợ hãi nữa, thậm chí còn muốn nhận luôn cái danh “kẻ thích bắt nạt.”  

Phó Minh Triết định bôi nhọ tôi để Cố Ức Liễu ghét bỏ tôi thêm, vậy thì tôi sẽ cho anh ta toại nguyện.  

Tôi quay đầu nhìn người phụ nữ vốn dĩ thuộc về anh ta, rồi bước đến đài phun nước.  

“Bịch!”

Trong lúc Phó Minh Triết đắc ý vì kế hoạch sắp thành công, tôi mạnh mẽ nhấn đầu anh ta xuống nước.  

Khi Cố Ức Liễu còn chưa kịp chạy đến, tôi ghé sát tai anh ta thì thầm: “Cố Ức Liễu vốn đã không thích tôi, vậy mà anh còn phải bày trò bẩn thỉu này để vu oan tôi sao? Tôi muốn xem anh còn có thể làm gì để trả thù nữa.”  

Ngày trước, tôi dễ dàng bị lừa, chỉ vì quên mất rằng lòng người khó đoán.  

Bây giờ, tôi chẳng còn gì để mất nữa.  

Phó Minh Triết vùng vẫy điên cuồng trong nước, không ngừng đập tay muốn thoát khỏi sự khống chế của tôi.  

“Tạ Ngọc Thần, thả tôi ra... đợi đó... tôi nhất định sẽ khiến cậu phải trả giá!”  

Tôi cười lạnh lẽo, vừa định nói gì đó thì “Chát!”  

Một bên mặt tôi bỏng rát.  

“Tạ Ngọc Thần, cậu đang làm cái gì vậy!?”  

Cố Ức Liễu giáng cho tôi một cái tát mạnh khiến chút dũng khí vừa bùng lên trong tôi phút chốc tan biến dưới ánh mắt đầy ghét bỏ của chị ta.

“Chị... là anh ta khiêu khích tôi trước.”  

Tôi không mong Cố Ức Liễu tin mình, chỉ hy vọng chị ta có thể cho tôi một cơ hội để chứng minh bản thân vô tội.

 

11

Phó Minh Triết chật vật bò lên từ dưới nước, vội vã nắm lấy tay Cố Ức Liễu khi chị ta định dạy dỗ tôi.

"Ức Liễu, anh biết Ngọc Thần không cố ý đâu. Em đừng lúc nào cũng nghiêm khắc với cậu ấy. Nếu chuyện không hay truyền ra ngoài, anh sẽ rất đau lòng vì em.”

“Anh chỉ biết đau lòng vì em thôi sao? Cậu ta bắt nạt anh như thế, anh không biết phản kháng à?”

Bọn họ lại bắt đầu thể hiện tình cảm mà chẳng bận tâm đến ai khác.  

Rõ ràng tôi nên khóc, nên ghen tị, nhưng lại bật cười thành tiếng.  

“Cậu cười cái gì?”

Giờ đây, tôi đang quỳ nửa người trên mặt đất, ngước lên nhìn Cố Ức Liễu từ vị trí thấp kém nhất. Ánh mắt chị ta lạnh lẽo như thể tôi chẳng đáng được thương hại.  

“Cho dù không thích anh rể Phó Minh Triết, cậu cũng không nên đẩy người khác vào chỗ chết!”

Nói xong, chị ta chẳng buồn liếc tôi lấy một lần, quay người dìu Phó Minh Triết đang ho khan không ngừng đến bệnh viện.  

...

Bỗng nhiên, đầu tôi choáng váng, tầm nhìn trước mắt dần trở nên mờ mịt.  

Tôi ngẩng đầu lên, cố dụi mắt nhưng cơ thể lại không nghe theo sự điều khiển, ngã gục xuống đất, co người lại run rẩy.  

Một thứ chất lỏng tanh mặn từ cổ họng trào ra.  

Linh cảm chẳng lành khiến tôi đưa tay chạm vào — máu đỏ tươi.  

"Tạ Ngọc Thần!"

Cơn gió nhẹ thoảng qua làm lay động cỏ hoa, khẽ gọi hồn tôi thức tỉnh.  

Trong khoảnh khắc ấy, tôi nghe thấy âm thanh của sự sống.  

Khi Tống Thư Dao xuất hiện, ánh sáng xuyên qua những đám mây âm u, chiếu rọi thế giới tăm tối của tôi.  

Cô ấy đưa tôi về phòng ngủ, dùng khăn ấm lau máu trên gương mặt tái nhợt của tôi, dịu dàng chăm sóc mọi thứ.  

“Sao cậu lại đến đây?” 

Nằm trên chiếc giường mềm mại, tôi mới dần nhận thức rõ rằng mình vừa làm một việc ngu ngốc — khiêu khích Cố Ức Liễu trong cơn bốc đồng vô nghĩa.

Tống Thư Dao đã chứng kiến toàn bộ sự thảm hại của tôi.

Tôi không dám hỏi liệu cô ấy đã xem màn kịch đáng xấu hổ đó từ khi nào.

“Mới mấy ngày không gặp, sao anh lại gầy đi nữa rồi?”

Sau khi tất bật thu xếp mọi thứ cho tôi, câu nói đầu tiên của Tống Thư Dao không phải là chất vấn về những gì vừa xảy ra, mà là lời hỏi han đầy quan tâm.  

“Tôi gầy đi sao?”

Nhìn đôi bàn tay gầy guộc với những khớp xương nổi bật, tôi ngại ngùng giấu chúng vào trong chăn.  

“Gầy một chút chẳng phải tốt hơn sao? Con gái các cậu chẳng phải lúc nào cũng than phiền muốn giảm cân à?”

“Đó là chuyện khác!”

 

12

Tống Thư Dao tỏ rõ vẻ không hài lòng trước thái độ lảng tránh của tôi, đôi mày nhíu lại nhưng lại chẳng hề mang chút uy hiếp nào.