Chương 4 - CHỊ KẾ HỐI HẬN RỒI
Chỉ khi nằm xuống chiếc giường mềm mại, tôi mới chắc chắn rằng mình thực sự thoát khỏi cái địa ngục ấy.
Chiếc giường êm ái không còn là tấm ván cứng không chăn không gối như trước nữa.
Dù bụng đã căng đến khó chịu, tôi vẫn không kiềm được mà khẽ nở một nụ cười thật lòng.
Giờ đây, ước muốn duy nhất của tôi là được ăn no mặc ấm, sống yên bình bên mẹ.
Dần dần, tôi chìm vào giấc ngủ.
Tôi tưởng rằng đêm đầu tiên trở về nhà mình sẽ ngủ thật ngon, nhưng không ngờ trong giấc mơ, tôi vẫn phải chịu cảnh bị bắt nạt.
Trong mơ, những y tá dùng kim châm vào tôi, dùng chân đá tôi.
Ban đầu, tôi còn phản kháng, còn khóc lóc cầu xin. Nhưng điều đó chỉ khiến họ thêm hứng thú, biến việc hành hạ tôi thành một trò tiêu khiển.
Và ở đằng xa, chị kế của tôi chỉ lạnh lùng đứng nhìn, không chút cảm xúc, như thể việc đó chẳng liên quan gì đến mình.
Tôi giật mình tỉnh dậy, cơn đau quặn thắt ở bụng khiến tôi phải cuộn tròn người lại.
Mặt tái nhợt, tôi cố lê bước đi lấy một cốc nước nóng để xoa dịu cơn đau.
Không ngờ, đúng lúc đó, Cố Ức Liễu – người lẽ ra phải rời khỏi nhà từ lâu – lại bất ngờ quay về.
Có lẽ nghe thấy tiếng động, chị ta quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khó chịu: “Nửa đêm không ngủ còn lang thang làm gì?”
“Xin lỗi… em chỉ muốn lấy một cốc nước thôi.”
Tôi mím môi, bước về phía bếp. Nhưng khi đang rót nước, cơn đau dữ dội ở dạ dày khiến tôi run rẩy, làm nước nóng đổ cả lên người. Chiếc cốc trong tay cũng rơi xuống đất vỡ tan.
Tôi vội vàng ngồi xuống, cuống cuồng dùng tay trần thu dọn những mảnh vỡ sắc nhọn.
Một bóng người đổ xuống trước mặt, tôi hoảng sợ, theo phản xạ giơ đôi tay bê bết máu lên che đầu: “Em sai rồi… Đừng đánh em… Em sẽ ngoan ngoãn nghe lời…”
Cố Ức Liễu sững người, nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc khó tin: “Tạ Ngọc Thần, có ai ở viện tâm thần bắt nạt cậu sao?”
Làm sao chị ta có thể hỏi tôi bằng giọng điệu ngạc nhiên đến thế chứ?
Ba năm qua tôi phải chịu đựng bao đau khổ, chẳng phải chính chị ta là người đã cố tình căn dặn người khác hành hạ tôi sao?
5
“Không còn quan trọng nữa. Quan trọng là căn bệnh ghê tởm của em đã khỏi, em sẽ không bao giờ thích chị nữa. Chị hài lòng rồi chứ?”
Vết thương bị mảnh kính cắt vẫn đang không ngừng rỉ máu, nhưng chính cơn đau âm ỉ đó lại khiến tôi cảm nhận rõ ràng rằng mình vẫn còn sống.
Gương mặt của Cố Ức Liễu vẫn đầy vẻ khó chịu, chị ta cau mày, lạnh lùng quát: “Tốt nhất là như vậy! Tôi và Phó Minh Triết sắp kết hôn, tốt nhất là đừng có làm trò gì khiến tôi bẽ mặt!”
Chị ta đá mấy mảnh kính vỡ dưới chân rồi quay người đi lên lầu. Khi bước lên cầu thang, Cố Ức Liễu liếc nhìn tôi với vẻ khinh thường, lông mày càng nhíu chặt: “Nhà họ Cố chúng tôi không phải loại bạc đãi người khác. Chỉ cần cậu ngoan ngoãn, sẽ không ai làm khó cậu. Bố tôi thương hại hoàn cảnh của hai mẹ con cậu, nhưng tôi thì không!”
“Vâng, em sẽ không bao giờ giảm cân nữa.”
Hóa ra Cố Ức Liễu đã nghe thấy những lời tôi nói ở bàn ăn. Chắc là dáng vẻ gầy trơ xương của tôi khiến chị ta khó chịu, nếu không chị ta đã chẳng đặc biệt nhắc nhở như vậy.
Tôi tưởng cuộc trò chuyện sẽ kết thúc ở đó, nhưng cơn đau bất ngờ ập đến, lan khắp cơ thể. Tôi ngã xuống đống kính vỡ, rồi ngất lịm đi trong đau đớn.
...
Khi tỉnh lại, tôi đã ở trong bệnh viện. Bác sĩ đang nghiêm mặt dặn dò Cố Ức Liễu: “Bệnh nhân bị suy dinh dưỡng trầm trọng, các người còn cho cậu ta ăn thực phẩm giàu đạm đột ngột như vậy là muốn giết cậu ta sao? Tôi chưa bao giờ thấy người bạn gái nào vô tâm với sức khỏe người yêu như cô!”
Lời trách mắng thẳng thừng của bác sĩ khiến tôi lo thay cho ông. Với tính cách của Cố Ức Liễu, có lẽ vị bác sĩ này sẽ không còn chỗ đứng ở Giang Thành nữa.
Hơn nữa, tôi và chị ta đâu phải là người yêu.
Nhưng ngạc nhiên thay, Cố Ức Liễu không hề nổi giận. Ngược lại, chị ta kiên nhẫn hỏi bác sĩ về cách điều trị và chăm sóc tôi.