Chương 4 - Chị Kế Độc Ác Và Tiểu Phản Diện

13

Tôi gần như lao ra khỏi cửa trong bộ dạng lảo đảo.

Bắt vội một chiếc taxi, tôi men theo đường tìm Trần Tinh Ly. Điện thoại cậu ấy đã hết pin, tắt máy từ lâu.

Chưa bao giờ tôi hối hận như lúc này.

Tôi giận đến mức tự tát mình mấy cái, khiến tài xế giật mình khuyên nhủ:

“Đừng kích động, nhất định sẽ tìm được mà!”

Tôi lùng sục khắp các con đường lớn, nhưng chẳng thấy bóng dáng cậu ấy đâu. Không còn cách nào khác, tôi xuống xe, đi vào những con đường nhỏ.

Dưới cơn mưa xối xả, tôi chạy dọc khu vực quanh trung tâm thương mại, vừa tìm vừa hét to tên cậu ấy. Tìm mãi không được, trong lúc tuyệt vọng, tôi mới nhớ ra hệ thống, vội vàng triệu hồi nó. Cuối cùng cũng xác định được vị trí.

Trong một chiếc chòi nhỏ bên đường, cậu thiếu niên co ro trên băng ghế gỗ. Quần áo ướt sũng dán chặt vào thân hình gầy gò, lạnh lẽo và ướt nhẹp.

“Trần Tinh Ly!”

Tôi hét lớn, lao về phía cậu ấy.

Đôi mắt đang nhắm chặt đột nhiên mở ra.

Gần như không kịp suy nghĩ, tôi nhào vào ôm chặt lấy cậu ấy. Mặt tôi ướt đẫm, chẳng biết là nước mưa hay nước mắt.

“Xin lỗi…”

Nhịp tim rối loạn áp sát nhau, như thể hòa làm một.

Bình tĩnh lại, tôi buông cậu ấy ra, cúi gằm mặt không dám nhìn.

“Xin lỗi, tôi cố ý làm vậy, tôi xin lỗi cậu.”

Nói xong, tôi lo lắng đến mức tim đập dồn dập.

Ánh mắt cậu ấy lúc này sẽ thế nào?

Lạnh lùng? Khinh thường? Hay là căm ghét?

Cậu ấy luôn dịu dàng với tôi, còn tôi thì chỉ biết lợi dụng lòng tốt đó, vứt bỏ nó không chút do dự.

“Thôi bỏ đi, cậu không cần tha thứ cho tôi.”

Sự im lặng kéo dài khiến tôi thấy mình thật thảm hại.

“Là tôi đáng bị như vậy. Nếu cậu muốn đánh tôi, muốn mắng tôi, cứ làm đi. Là tôi sai, thật sự xin lỗi.”

Chưa kịp nói hết câu, một vòng tay ấm áp quen thuộc kéo tôi vào lòng.

“Không sao đâu, chị à.”

Tôi sững sờ, không dám tin vào tai mình.

“Nhưng… tôi cố ý bỏ cậu lại đó, cố ý để cậu phải dầm mưa đi bộ về mà…”

Tôi lắp bắp nhưng cậu ấy ngắt lời tôi.

“Nhưng bây giờ chị đã đến tìm em rồi, đúng không?”

Trong tim tôi, một góc vốn đã nguội lạnh từ lâu bỗng chốc tan chảy.

“Vậy nên, không sao đâu, chị à.”

14

“Ký chủ, chắc chắn không quay về sao?”

“Ừ, chắc chắn.”

“Thế còn Chu Thư Ý thì sao?”

Tôi cúi đầu, khẽ vuốt chiếc vòng tay trên cổ tay, rồi ngước lên cười:

“Là một ký ức rất đẹp, nhưng quan trọng nhất vẫn là trân trọng hiện tại Phải rồi, còn những dòng bình luận đó thì sao…”

Hệ thống như đã hiểu rõ, đáp:

“Thế giới này trước đó gặp một số lỗi tạm thời, nhưng đã được sửa rồi. Hạnh phúc sau này chỉ có hai người các ngươi tự cảm nhận, khán giả chỉ có thể chúc phúc thôi!”

15

Ba năm sau.

Trước cổng trường đại học, tôi vẫy tay tạm biệt Thẩm Tác.

Quay đầu lại thì…

Cộp!

Tôi đụng phải một lồng ngực rắn chắc.

Tôi ôm đầu, bực bội:

“Trần Tinh Ly! Sao cậu không lên tiếng gì hết vậy?”

Ánh mắt lạnh lùng của cậu ấy thu về từ phía xa, khi nhìn tôi lại trở nên dịu dàng:

“Xin lỗi, lần sau sẽ không thế nữa.”

Nói xong, cậu ấy hơi ngập ngừng, giả vờ thờ ơ hỏi:

“Chàng trai vừa rồi là ai thế?”

Lúc này, toàn bộ sự chú ý của tôi đều dồn vào ly trà sữa trong tay cậu ấy. Tôi tùy tiện đáp:

“À, chủ tịch câu lạc bộ nhảy của bọn tôi.”

Trần Tinh Ly giúp tôi cắm ống hút vào ly rồi đưa qua:

“Nhìn cũng được.”

Tôi gật gù phụ họa:

“Đúng rồi, anh ấy là người đẹp trai nhất trong câu lạc bộ, nhảy cũng siêu đỉnh, rất nhiều cô gái thích lắm đó.”

Vừa nói xong, tôi ngẩng đầu lên, thấy Trần Tinh Ly đã bĩu môi, mặt lạnh tanh đi lên phía trước. Tôi dở khóc dở cười, nhanh chóng đuổi theo:

“Đương nhiên là không đẹp trai bằng cậu rồi! Với lại, người ta có người thích rồi, vừa nãy chỉ tìm tôi bàn chuyện hội diễn văn nghệ thôi mà.”

Dường như tâm trạng cậu ấy được dỗ dành, tốc độ bước chân cũng chậm lại:

“Ừm.”

Tôi hí hửng chớp mắt:

“À, dạo này có một trend siêu hot, cậu biết không?”

“Trend gì?”

“Gọi tớ là ‘Tím chậc’ đi!”

Trần Tinh Ly: “…”

“Không.”

“Gọi đi mà, nhanh lên!”

“Không.”

“Nhanh lên!”

“Không.”

Ồ? Cũng bướng nhỉ.

Tôi lập tức nhảy phóc lên lưng cậu ấy, hai bàn tay lạnh buốt chui vào cổ áo cậu ấy.

“Gọi mau!”

“Không!”

3 giờ sáng

Tôi lảo đảo bước ra khỏi ký túc xá, vừa ngáp vừa rùng mình vì lạnh. Dưới lầu, Trần Tinh Ly đứng đó với đủ loại túi lớn túi nhỏ, trông có vẻ đã chuẩn bị rất kỹ. Cơn bực bội trào lên, tôi cáu kỉnh:

“Nhất định phải dậy sớm thế này chỉ để ngắm mặt trời mọc sao?”

Cậu ấy cẩn thận đội lên đầu tôi một chiếc mũ heo con, vừa quàng khăn vừa nhẹ giọng giải thích:

“Mấy hôm nay có nhiều người leo núi lắm, sợ không kịp đến nơi.”

Tôi nhăn mặt, hất nhẹ mũ xuống:

“Tôi không thích đội mũ heo.”

Thế là Trần Tinh Ly tháo mũ ra, tự đội lên đầu mình, rồi lục trong túi lấy ra một chiếc mũ gấu con, kiên nhẫn đội lại cho tôi.

“Đi thôi!”

Ba tiếng đồng hồ trầy trật trôi qua.

Trần Tinh Ly vừa kéo vừa đỡ, cuối cùng cũng lôi được tôi lên đến đỉnh núi. Tôi kiệt sức, ngả đầu lên vai cậu ấy rồi ngủ gục lúc nào không hay.

Một lát sau…

Những tia sáng đầu tiên len lỏi qua đường chân trời, vàng nhạt rồi dần rực rỡ. Chúng xuyên qua từng tầng mây, vẽ nên một bức tranh huy hoàng trên bầu trời.

Trần Tinh Ly giơ tay định gọi tôi dậy ngắm mặt trời mọc, nhưng thấy tôi đã ngủ say, cậu ấy khẽ khàng hạ tay xuống, giúp tôi chỉnh lại khăn quàng cổ.

Do dự một chút, cậu nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi, để tôi tựa vào lòng mình.

Phía xa, dãy núi trải dài được phủ lên một lớp ánh sáng vàng lộng lẫy, như thể cả thế giới đang bừng cháy trong bình minh.

Trần Tinh Ly cúi xuống, ánh sáng nhảy múa trên hàng mi khẽ run. Cậu cẩn thận đặt một nụ hôn lên trán tôi, giọng dịu dàng như gió sớm:

“Chúc mừng sinh nhật, Trần Gia Ngư.”

17

Tôi không hề ngủ.

Chỉ là cảm nhận rõ ràng đôi môi mềm mại đặt lên trán mình, tim khẽ rung lên một nhịp.

Tôi chần chừ, không biết nên tiếp tục giả vờ ngủ hay bật dậy trêu chọc: “Ha! Bị tôi bắt gặp rồi nhé!”

Bỗng nhiên, hơi thở ấm áp phả bên tai.

“Trần Gia Ngư, chị tỉnh rồi đúng không?”

Lông mi tôi khẽ run, tim đập thình thịch. Cuối cùng, tôi miễn cưỡng mở mắt, giả vờ bất mãn:

“Sao cậu biết?”

Trần Tinh Ly nhìn tôi, khóe môi cong lên:

“Tôi chỉ biết thôi.”

Cậu ấy dừng lại một chút, rồi thấp giọng nói tiếp:

“Vậy nên…”

Tôi biết cậu ấy muốn nói gì. Nhưng vẫn làm như không có chuyện gì, lảng sang chuyện khác:

“Oa, mặt trời mọc đẹp thật đấy!”

Trần Tinh Ly thoáng thất vọng nhưng vẫn cười nhẹ, cố tỏ ra thoải mái:

“Nếu chị thích, tuần nào tôi cũng đưa chị đi.”

“Thôi đi, leo một lần là tôi muốn gãy chân rồi!”

“Được thôi.”

Cậu ấy lại quay mắt nhìn về phía những dãy núi trập trùng. Tôi lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt rực sáng trong nắng mai của cậu ấy, tim bỗng dưng rung động.

Không suy nghĩ nhiều, tôi bất giác nghiêng người, đặt một nụ hôn lên khóe môi cậu ấy.

Trần Tinh Ly sững người, mãi một lúc lâu, cậu ấy mới dám tin mà quay sang nhìn tôi.

Tôi nhớ đến chú gấu bông nhỏ luôn được giặt sạch sẽ đặt bên gối mỗi ngày, khẽ mỉm cười, tôi nhẹ giọng nói:

“Tôi cũng vậy.”

18

Bố mẹ tôi rất thoải mái.

Dù sao tôi cũng là con nuôi, nên mọi chuyện diễn ra suôn sẻ và đơn giản hơn tôi tưởng.

Tay trong tay, tôi và Trần Tinh Ly cùng đẩy cửa bước vào nhà. Từ bên trong, giọng nói ấm áp của bố mẹ vang lên:

“Về rồi à? Mau rửa tay rồi vào ăn cơm đi. Ôi chao, lâu quá không gặp, sao lại tròn trĩnh thế này rồi!”

– Hết –