Chương 2 - Chị Kế Độc Ác Và Tiểu Phản Diện

Tại Bệnh Viện

Tôi bước vào khu truyền nước, thấy Trần Tinh Ly ngồi lặng lẽ trên ghế. Cả người gầy gò, bộ đồng phục rộng thùng thình. Gương mặt nhợt nhạt yếu ớt, đến cả hơi thở cũng phảng phất hơi nóng.

Tôi bước đến, nhét chiếc túi sưởi vào tay hắn – bàn tay vẫn còn đang truyền dịch:

“Sao vẫn bị bệnh thế này? Rắc rối thật.”

Trần Tinh Ly miễn cưỡng mở mắt, nhìn thấy tôi, ánh mắt hắn hơi dao động, chứa đựng một cảm xúc mà tôi không thể hiểu.

Tôi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh: Tại sao bị sốt rồi còn đi học?”

Hắn im lặng một lúc lâu, rồi khàn giọng đáp:

“Phải làm bài tập giúp chị.”

Tim tôi khẽ run lên một nhịp.

Tôi chớp mắt thật nhẹ.

“…Ồ.”

“Về nhà cùng ăn bánh đi.”

5.

Lên cấp ba, Trần Tinh Ly bắt đầu cao lên, thậm chí còn vượt tôi cả một cái đầu. Cả người cậu ta giống như một cành trúc, cao gầy nhưng rắn rỏi.

Mỗi lần nói chuyện với tôi, cậu ta luôn cụp mắt xuống, trông lạnh lùng và khó gần. Nhưng thực ra, bất kể tôi bảo gì, cậu ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo, nghe lời như một chú cún con.

Việc học ở cấp ba rất nặng, còn có cả bài kiểm tra thể lực chạy 800 mét. Vừa về đến nhà, tôi đã mệt đến mức nằm bẹp trên sofa.

“Trần Tinh Ly!”

Cậu ta bước đến, khẽ ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt tĩnh lặng như nước. Tôi vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh, ra hiệu bảo cậu ta ngồi xuống, nói đầy hiển nhiên:

“Giúp tôi bóp chân đi.”

Đang tận hưởng cảm giác được massage, tôi bỗng thấy có gì đó lướt qua trước mắt.

【Mạng lag quá, cuối cùng cũng vào lại được!】

Tôi dụi dụi mắt, nghĩ rằng mình nhìn nhầm, rồi quay sang Trần Tinh Ly.

Cậu ta đang cúi đầu, tỉ mỉ xoa bóp chân cho tôi, đôi môi mím chặt, những đường nét sắc sảo trên gương mặt càng thêm nổi bật dưới lớp áo đen.

Tôi chợt nhớ đến chỉ số hắc hóa.

Bao lâu nay, tôi đối xử với cậu ta tệ không thể tệ hơn, gần như bắt nạt đến tận cùng, đến mức cậu ta không dám phản kháng.

Giờ đây, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn này, tôi bỗng thắc mắc— Không biết trong lòng cậu ta rốt cuộc oán hận tôi đến mức nào?

Chợt…

Trước mắt lại có gì đó lướt qua Từng dòng từng dòng chữ, giống như… bình luận trực tiếp?

【Nữ phụ sẽ không nghĩ rằng cứ như thế thì phản diện nhỏ sẽ hắc hóa chứ? Cậu ta mê cô ấy lắm luôn!】

Tôi sững người, không tin nổi mà chớp chớp mắt.

Sau đó, dòng chữ bắt đầu cuồn cuộn tràn ra như nước.

【Hôm nọ cô bắt cậu ấy cõng qua đường, suýt nữa thì cười ngoác đến tận mang tai đấy!】

Cõng qua đường?

Là lần trước tan học, tôi lười đi nên bắt cậu ta cõng ư?

Rõ ràng lúc đó Trần Tinh Ly còn tỏ vẻ không tình nguyện, chần chừ mãi mới miễn cưỡng cúi xuống.

Với cả dạo này tôi ăn nhiều, cậu ta thì gầy như một con bọ ngựa, cõng tôi còn thở hổn hển, không đổ mồ hôi là may lắm rồi, sao có thể cười được?

Những bình luận này nói linh tinh gì vậy?

【Cô không biết cậu ta muốn dính cô đến phát điên lên rồi đâu!】

【Khó khăn lắm mới có cơ hội cõng cô, chúng tôi nhìn thấy rõ ràng nhé! Cái bộ dạng không tình nguyện đó là giả vờ thôi!】

Giả vờ sao?

Còn chưa kịp nghĩ kỹ, một dòng chữ đập thẳng vào mắt tôi.

【Cô bảo muốn ăn bánh kem ở phía nam thành phố, cậu ta suýt chạy đến tóe lửa luôn!】

Ồ, chuyện này tôi nhớ.

Là lần bánh kem mây đó, chẳng lẽ không phải vì sợ không mua được, về nhà sẽ bị tôi mắng sao?

【Trời ơi, cô mà chửi cậu ta một trận đàng hoàng thì cậu ta vui phát điên lên mất!】

【Haha, nhớ lần cậu ta làm vỡ cái cốc không? Cô bảo: “Lông mày dưới treo hai quả trứng, chỉ biết chớp mắt chứ không biết nhìn à?”】

【Còn lần cậu ta không nghe điện thoại vì chơi bóng nữa, giải thích vài câu mà cô đã nói: “Cậu là amidan à? Sao lắm lời thế?”】

【Trời ạ, miệng lưỡi cô sắc bén đến mức liếm môi mình cũng đủ trúng độc đấy!】

【Làm ơn dạy tôi cách mỉa mai với!】

【Nói thật, cậu ta chạy bán sống bán chết đi mua bánh cho cô, chỉ vì sợ cô giận không thèm để ý đến cậu ta. Cậu ta sợ nhất là cô lạnh nhạt, chẳng thà bị mắng còn hơn!】

【Còn vụ cô phát điên đòi ôm hôn ấy, cậu ta giả bộ chống cự một chút, thế mà cô lại bảo “Thôi, không hôn nữa.” Cậu ta tuyệt vọng đến mức trốn trong chăn tự vả cả đêm luôn!】

Tôi ngây ra.

Vừa định nhìn kỹ hơn, thì bỗng cảm thấy bàn tay trên chân có gì đó không ổn, hình như lực mạnh hơn hẳn.

Tôi không nhịn được mà “hít” một tiếng, Trần Tinh Ly như chợt hoàn hồn. Cậu ta giật mình buông tay, cúi đầu, giọng khàn khàn:

“Xin lỗi.”

Sau đó, lập tức đứng dậy, lao thẳng vào nhà vệ sinh, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.

Bình luận bùng nổ.

【Ôi trời ơi! Không lẽ là “buổi công chiếu” của phản diện nhỏ sao? CP này đỉnh quá đi!】

【Ai bảo cậu ta trước giờ giả vờ ngoan ngoãn, nhịn lâu như vậy, bây giờ tiếp xúc gần quá nên không nhịn nổi rồi đúng không?】

Bình luận cứ trôi nhanh quá, tôi chưa kịp xem kỹ.

Cửa nhà vệ sinh bỗng nhiên lại “rầm” một tiếng mở ra. Trần Tinh Ly cúi gằm mặt bước ra, trên mặt hình như còn đọng nước, từng giọt từng giọt lăn xuống.

【Không thể nào, nhanh vậy á? Vậy về sau nữ phụ còn gì để hưởng thụ…】

【Mọi người lo xa quá, rõ ràng là cậu ta chỉ rửa mặt cho tỉnh táo thôi! Đây là truyện thanh thuần mà!】

Tôi không quan tâm lắm đến đám bình luận, vì chân tôi vẫn còn ê ẩm.

“Còn chưa bóp xong đâu, tiếp tục đi.”

Tôi nhấc chân lên ra hiệu.

Vạt váy trượt xuống, để lộ một đoạn da trắng nõn trên bắp chân. Ánh mắt Trần Tinh Ly như bị bỏng, lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác.

Thấy cậu ta đứng đực ra không động đậy, tôi khó chịu nhíu mày:

“Làm gì đấy? Sao cứ đơ như khúc gỗ thế, gọi bao nhiêu lần cũng không nghe?”

【Thì không phải khúc gỗ thì là gì! Nếu là nam chính của mấy bộ ngôn tình khác, giờ này đã “tăng tốc” rồi!】

【Tôi hận thanh thủy văn*…】

(*thanh thủy văn: truyện trong sáng, ít tình tiết yêu đương quá mức thân mật.)

Trần Tinh Ly do dự tiến lại gần, vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng đầu, chậm rãi ngồi xổm xuống, cẩn thận kéo váy tôi xuống che kín bắp chân, cho đến khi hoàn toàn che lại, cậu ta mới khẽ thở phào.

Bình luận nổ tung như đám gà mái bị bóp cổ.

【Cứu với! A a a a a a a!】

【Phản diện nhỏ đáng yêu quá đi mất!】

【Mọi người bình tĩnh, bình tĩnh… Thôi quên đi, cùng nhau hét lên nào! A a a a a!】

Tôi: “…”

Ồn ào quá.

Có cách nào tắt đám bình luận này không vậy?

6.

Tan học buổi tối lớp 12, cả người như bị rút cạn sức lực, bụng đói cồn cào. Tôi gọi Trần Tinh Ly cùng đi ra phố ăn vặt phía sau trường. Những món ăn không ăn hết, tôi đều nhét cho hắn, hắn chỉ có thể ăn đồ ta để lại.

Cũng xem như một cách sỉ nhục hắn đi?

Nhưng không ngờ đám bình luận trên màn hình lại tràn ngập:

【Còn nói là sỉ nhục? Với Trần Tinh Ly, đây rõ ràng là phần thưởng!】

【Nhìn đôi mắt hắn sáng lên kìa, suýt nữa làm ta lóa mắt rồi!】

【Trời ạ, hắn còn cố tình cắn vào chỗ nữ phụ đã ăn qua cái que tre kia sắp bị hắn mút đến tóe lửa rồi, đừng mút nữa, mất mặt quá!】

Ta liếc mắt nhìn.

Ý gì vậy?

Trần Tinh Ly đói lắm sao?

Nghĩ lại thì cũng đúng, hắn mới học lớp 11 nhưng đang ở lớp chọn, bị ngôi trường vô nhân đạo này vắt kiệt sức lực. Mỗi ngày mười mấy bài kiểm tra, não bộ tiêu hao không ít. Mới vừa rồi ăn mấy thứ đó, chắc chắn không đủ cho hắn.

Nhưng tôi không thể công khai quan tâm đến hắn, lỡ giá trị hắc hóa giảm thì sao?

Nghĩ một lát, tôi bước đến quầy bánh, mua mỗi loại một cái. Cầm lên một chiếc bánh nhân trứng gà hẹ, cắn một miếng:

“Dở quá, cho cậu nè.”

Rồi lấy bánh khoai tây, cắn một miếng: “Cái này cũng dở, cho cậu luôn.”

Tiếp theo là bánh thịt kho cải mặn: “Cái này cũng kh—”

Chết rồi, cái này ngon thật!

Tôi ăn hết một nửa, cuối cùng mới miễn cưỡng đưa cho Trần Tinh Ly. Điều khiến tôi kinh ngạc là những chiếc bánh vừa đưa cho hắn đều đã biến mất.

“Cậu vừa rồi… ăn hết rồi sao?”

Trần Tinh Ly thản nhiên “ừ” một tiếng, ánh mắt rất nhanh dời đi.

Hóa ra đói đến mức này sao?

Vậy nên, tôi đã tiếp tục mua, tiếp tục ăn, tiếp tục đưa. Hoàn toàn không để ý đến đám bình luận phía trên đầu.

【Hắn nói dối đó! Hắn đều nhét vào áo giấu đi rồi! Hắn đang lừa nữ phụ mua thêm đồ ăn cho hắn thôi!】

【Chắc trong lòng hắn sướng phát điên!】

【Lần trước nữ phụ cho hắn một cái bánh bao, đoán xem? Hắn cất vào ngăn kéo giấu đi, bánh cứng như đá rồi mà hắn vẫn trân quý, mỗi ngày tan học về nhà đều lấy ra ngắm một lần.】

【Ta nhớ vụ đó! Có lần có con chó hoang vào lớp cắn mất cái bánh bao, hắn đuổi theo con chó đó mười con phố!】

Cuối cùng, khi ta quay lại với một xâu xúc xích khoai lang:

“Sao cậu… đột nhiên mập ra vậy?”

Không chỉ bụng tròn hơn, mà ngay cả ngực cũng lớn hơn.

Trần Tinh Ly thản nhiên quay người đi: “Ăn no rồi, về nhà thôi.”