Chương 2 - Chị Gái Tôi Thích Sống Buông Thả
Thế là, một đứa vẫn còn độc thân như tôi, lại vô tình trở thành một đứa con gái lẳng lơ độc ác.
Tôi chỉ biết cầu xin mẹ lên tiếng minh oan, nhưng bà ta lại chỉ chăm chăm bảo vệ chị gái.
"Danh tiếng của mày đã xấu đến vậy rồi, còn giải thích làm gì nữa! Chị mày sắp kết hôn rồi, chẳng lẽ mày muốn phá hỏng tương lai của nó và hạnh phúc của gia đình của tao sao?"
Mẹ cấm tôi lên tiếng, thậm chí bà ta còn tỏ ra khoan dung với những hành động đáng kinh tởm của chị tôi, như việc ả lén mặc đồ của tôi và ngủ khỏa thân trên giường tôi để cố ý lây bệnh.
Vào ngày tôi nhận kết quả xác nhận mình đã bị lây bệnh, mẹ và chị gái thậm chí còn bày trò diễn kịch. Họ đã chuẩn bị sẵn máy quay, đặt kín đáo trong góc phòng. Khi tôi phẫn nộ đạp cửa xông vào, chị gái liền quỳ sụp xuống, khóc lóc:
"Niệm Niệm, chị sắp kết hôn rồi, em không thể vì cuộc sống rối ren và căn bệnh của mình mà phá hỏng hạnh phúc của chị được!"
Mẹ cũng hùa theo: "Đúng vậy! Mẹ đã sống cảnh goá bụa vì các con suốt mười mấy năm nay, giờ còn phải gánh thêm chuyện này nữa thì mẹ sống sao nổi!"
Trong cơn tức giận, tôi cố gắng lên tiếng giải thích, nhưng chẳng ai tin. Kết quả là tôi chỉ nhận lại sự chỉ trích và cái chết thảm thương dưới tay một bệnh nhân tâm thần đã tạt axit vào tôi.
Về phần chị gái tôi, sau khi chữa khỏi bệnh, ả vẫn ung dung kết hôn với bạn trai giàu có như kế hoạch.
Nhưng may mắn thay, trời xanh còn có mắt, tôi đã được trao cơ hội sống lại.
Lần này, tôi sẽ khiến hai mẹ con họ phải trải qua tất cả những đau khổ mà họ đã gây ra cho mình!
3
Khi Từ Viên Viên còn đang lải nhải than phiền, tôi nhanh chóng mở điện thoại, đăng nhập vào hệ thống bệnh viện và âm thầm hủy lịch hẹn của ả.
Lo sợ việc sử dụng thông tin cá nhân có thể bị gia đình bạn trai phát hiện, chị gái đã nhờ mẹ dùng tên của tôi để đặt lịch hẹn với bác sĩ chuyên khoa cho ngày hôm nay.
Đến khi không thấy tên mình xuất hiện trên màn hình lớn, chị tôi lập tức lao tới túm lấy y tá, nổi nóng:
"Nhà các người kiếm được bao nhiêu từ bệnh nhân rồi, sao không đầu tư nổi cái hệ thống ra hồn? Thông tin đăng ký của tôi mãi không hiện lên! Nếu tôi bị lỡ lịch thì các người phải chịu trách nhiệm đấy!"
Y tá bình tĩnh, lạnh lùng hỏi ả báo tên. Chị gái thoáng lo lắng, nhìn tôi cầu cứu. Tôi cố nín cười, kéo tay ả lại: "Chị à, mau báo tên đi, đừng làm ảnh hưởng công việc của người ta."
"Từ... Niệm Niệm." Chị gái lí nhí.
Tôi ngay lập tức kinh ngạc hét lên: "Từ Viên Viên! Chị dùng tên tôi đặt hẹn à? Người ta mà nhìn vào lại tưởng tôi mắc bệnh xã hội! Chị quá đáng vừa thôi!"
Từ Viên Viên bất mãn lườm tôi một cái: "Mày làm gì mà ầm ĩ thế? Mẹ đặt giùm tao đấy, có gì thì đi mà trách mẹ ấy! Chỉ là mượn tên mày một chút thôi, có gì to tát chứ?"
Y tá mỉm cười châm biếm rồi thông báo rằng lịch hẹn đã bị hủy. Chị tôi nghĩ mẹ thao tác nhầm, nên ngay lập tức ra lệnh cho tôi đặt lại lịch mới.
Tôi tức giận, tiếp tục chơi điện thoại: "Chị thiếu tay thiếu chân à mà không tự đặt được? Quên đi, đừng mong tôi cho chị mượn chứng minh thư nữa!"
Từ Viên Viên đành hậm hực mang chứng minh thư của mình ra quầy đăng ký, nhưng lịch khám chuyên khoa đã kín, chỉ còn chỗ cho bác sĩ thường.
Khi quay lại, khuôn mặt của chị đầy vẻ giận dữ, ả đe dọa tôi: "Tất cả là tại mày không chịu giúp tao! Giờ tao phải khám bác sĩ hạng xoàng, nếu không chữa được bệnh thì xem mẹ mày xử lý thế nào!"
Từ Viên Viên vẫn còn bực bội, ả liên tục thay đổi chỗ ngồi, mỗi lần ngồi lại nâng váy lên để nặn mụn.
Do không mặc quần lót và nặn quá mạnh, da ả bị rách rồi chảy nước, đọng lại trên ghế.
Tôi nhăn mặt vì ghê tởm, kiếm cớ đi vệ sinh. Trên đường, tôi kéo khẩu trang, đội mũ, và đeo tóc giả từ trong túi ra.
Thấy một hàng dài người đang đợi ở nhà vệ sinh, tôi cố tình lớn tiếng qua điện thoại: "Tôi vừa thấy một người phụ nữ mắc bệnh lậu và các bệnh bẩn ở ngoài khoa phụ sản. Ả ta vậy mà không mặc quần lót."