Chương 3 - Chị Gái, Em Không Buông Tay
13
Sáng hôm sau tỉnh dậy.
Đầu óc choáng váng.
Cổ họng đau rát như thể vừa nuốt phải một lưỡi dao.
An An tối qua không về.
Tôi lấy điện thoại, gọi cho cô ấy.
Nhưng điện thoại An An đã tắt máy.
Tôi nhíu mày, lắc đầu.
Có chút lo lắng.
Không lẽ thực sự bị chú nhỏ đánh rồi?
Quấn chặt áo khoác, tôi đi đến khu giảng đường.
Dọc đường đi, thỉnh thoảng có vài cô gái nhỏ giọng chỉ trỏ về phía tôi.
Khi tôi quay đầu nhìn, ánh mắt họ lập tức né tránh.
“Chắc là cô ấy đúng không?”
“Chắc vậy, hình như là chị của Phó Tịch.”
“Nhưng mà, chàng trai hôm qua thực sự nghĩ quẩn sao?”
“Đúng vậy, nghe nói là học sinh trường mình nữa.”
“Còn trẻ thế mà đã nghĩ quẩn rồi, thật đáng tiếc.”
Tôi sững lại.
Đứng chết trân tại chỗ.
Sắc mặt tôi tái nhợt trong chớp mắt.
Tôi lao nhanh đến trước lớp của Phó Tịch.
Ngó đầu tìm kiếm:
“Bạn ơi, Phó Tịch có đến chưa?”
Một nam sinh đặt cuốn sách tiếng Anh xuống, liếc nhìn chỗ ngồi trống không của Phó Tịch, lắc đầu với tôi.
Tôi loạng choạng, run rẩy lấy điện thoại ra.
【Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.】
Cuộc gọi không kết nối được, nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi.
Bọn họ vừa nhắc đến là Phó Tịch sao?
Chàng trai nghĩ quẩn kia…
Không thể nào!
Rõ ràng tối qua cậu ấy vẫn ổn mà…
Bỏ qua tiếng chuông báo vào lớp, cũng mặc kệ bảo vệ ở cổng trường đang ngăn cản.
Tôi hoảng loạn, tái mặt vẫy một chiếc xe:
“Chú ơi, đến khu Thúy Lan!”
Tài xế nhìn tôi với vẻ khó hiểu.
Mặt tôi đầy nước mắt, giọng nghẹn lại:
“Chú ơi, con thực sự rất gấp, có thể chạy nhanh hơn một chút không?”
14
Nhà yên ắng đến lạ.
Một tháng không về, tôi lại có cảm giác xa lạ với nơi này.
Cửa phòng Phó Tịch không khóa.
Tôi hít sâu, nhắm chặt mắt, tay run rẩy đẩy nhẹ cánh cửa.
Hy vọng mong manh trong lòng vụn vỡ.
Phó Tịch không có trong phòng.
Nhìn giường chiếu gọn gàng, trống trơn, cơ thể tôi không ngừng run lên.
Loạng choạng ngồi xuống mép giường của Phó Tịch.
Cậu ấy đã không về nhà tối qua.
Tại sao lại không về?
Vùi mặt vào gối, tôi bật khóc nức nở.
Nếu tối qua tôi về cùng Phó Tịch, có phải mọi chuyện đã không xảy ra không?
Rõ ràng tôi đã cố kiềm chế, cố gắng tránh xa cậu ấy.
Vậy tại sao người gặp chuyện lại là Phó Tịch?
Tại sao người nên chết không phải là tôi?
Tôi chỉ muốn Phó Tịch được sống vui vẻ, bình an, tại sao lại khó đến vậy?
“Vệ Lai?”
Giọng nói khàn khàn của Phó Tịch vang lên.
Cậu ấy đứng ở cửa, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi sững sờ.
Ngước đôi mắt đỏ hoe, mừng rỡ ngẩng đầu lên.
Là Phó Tịch.
Trên trán cậu ấy quấn băng gạc, vẫn còn thấm ra chút máu.
Cậu ấy tựa vào khung cửa, lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi bật dậy, lao vào lòng Phó Tịch, ôm chặt lấy cậu ấy, giọng nghẹn lại:
“Không sao cả.
“Thật may quá, cậu không sao.”
Phó Tịch nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, khóe môi cong lên, ghé sát bên tai tôi, trầm giọng cười khẽ:
“Vệ Lai, em đang lo cho anh đấy à?”
Tôi ép sát vào lồng ngực Phó Tịch, nghe rõ nhịp tim mạnh mẽ của cậu ấy.
Là Phó Tịch.
Là Phó Tịch bằng xương bằng thịt, còn sống.
Nước mắt tôi thấm ướt cả một mảng lớn trên áo ngủ của cậu ấy.
Tôi ngước đôi mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào cậu ấy:
“Phó Tịch, cậu biết không? Tôi chỉ muốn cậu sống tốt.”
Trong mắt Phó Tịch lướt qua một tia đau đớn không thể diễn tả thành lời.
Cậu ấy siết chặt vòng tay ôm tôi.
Gục đầu vào hõm cổ tôi.
Hơi thở nóng hổi phả lên tai tôi, giọng trầm thấp:
“Vệ Lai, tôi cũng muốn cậu sống tốt.”
Phó Tịch ngừng lại một chút, giọng khàn khàn:
“Sống thật tốt.”
“Sống mạnh mẽ như trước, ngang tàng mà tùy ý.”
Giọng nói của Phó Tịch cứng ngắc, mang theo sự căng thẳng không che giấu:
“Tôi thích dáng vẻ cậu thích tôi.”
“Hãy tiếp tục yêu tôi, được không?”
Tôi siết chặt lòng bàn tay.
Tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Tôi từng nghĩ rằng Phó Tịch ghét tôi.
Hận tôi.
Chưa từng nghĩ rằng cậu ấy lại thích tôi.
Nước mắt tràn đầy trong mắt, tôi nhìn cậu ấy, lắc đầu:
“Phó Tịch, không được.”
“Tôi không thể yêu cậu nữa, không thể tiếp tục sai lầm nữa.”
Ánh mắt Phó Tịch tràn đầy đau khổ, một giọt nước mắt rơi xuống mặt tôi:
“Nhưng tôi không muốn mất cậu nữa.”
“Chị, cậu có tin tôi không?”
Tôi sững sờ mở to mắt.
Phó Tịch nâng khuôn mặt tôi lên, từng chút một hôn xuống môi tôi.
Lặp đi lặp lại, thì thầm đầy áy náy:
“Xin lỗi.”
Tôi chớp mắt, vội vàng đưa tay che miệng:
“Tôi bị cảm, sẽ lây cho cậu.”
Phó Tịch ôm tôi vào lòng, khẽ cười bên tai:
“Không sao.”
15
Khi bị Phó Tịch ép xuống giường, tôi mới thở hổn hển, đẩy cậu ấy ra.
Túm lấy má cậu ấy:
“Sao cậu lại bị thương?”
Đôi mắt Phó Tịch mơ màng, tối sâu, không chịu buông tha.
Cậu ấy nghiêng đầu, giọng khàn khàn:
“Cái gì mà sao?”
“Sao cậu lại bị thương?”
“Sao hôm nay không đến trường?”
“Và tại sao khi nhắc đến vụ tai nạn, ai cũng liên hệ đến cậu?”
Nghĩ đến cảm giác lúc đó, tim tôi vẫn không kìm được mà run lên.
Tôi chớp mắt, cay đắng nói:
“Cậu có biết tôi đã lo lắng cho cậu đến mức nào không?”
Phó Tịch dịu dàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt tôi:
“Trên đường về, tôi gặp một đứa bé nghĩ quẩn.”
“Không suy nghĩ gì nhiều, liền nhảy xuống cứu người.”
Phó Tịch chỉ dùng vài câu ngắn gọn để giải thích chuyện xảy ra hôm qua.
Sau đó tôi mới biết.
Cậu ấy suýt nữa bị kéo chìm xuống nước vì cậu bé kia vùng vẫy quá mạnh.
Mắt tôi lại ngập nước, không ngừng đấm vào ngực Phó Tịch:
“Tôi thực sự sợ muốn chết!”
Trong mắt Phó Tịch cũng thoáng qua một tia sợ hãi.
Cậu ấy ôm chặt lấy tôi, khẽ thở dài:
“Vệ Lai, lúc đó tôi chỉ muốn được nhìn thấy cậu.”
Ánh mắt Phó Tịch dán chặt vào tôi, dần dần trượt xuống.
Cậu ấy vô thức nuốt khan.
Khẽ nhắm mắt, từ từ tiến đến gần.
Tôi véo nhẹ môi cậu ấy:
“Khoan đã, thế cậu vừa rồi ở đâu vậy?”
Phó Tịch sững lại, khuôn mặt vô thức đỏ bừng.
Tôi liếc qua cánh cửa phòng đối diện đang mở toang.
Sự tinh quái trong lòng lại trỗi dậy, khóe môi nhếch lên đầy gian xảo.
Tôi đẩy mạnh Phó Tịch vào tủ quần áo, nâng cằm cậu ấy lên:
“Chó con không ngoan lại tự tiện vào phòng chị.”
“Em trai à, cậu nói xem, nên bị phạt thế nào đây?”
Phó Tịch ngẩng đầu, vô thức nuốt nước bọt, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, đôi môi hơi hé mở:
“Chị… chị?”
Tôi đưa tay chạm nhẹ vào lông mày cậu ấy, rồi đến sống mũi, cuối cùng lướt qua môi.
Rút từ dưới gối của Phó Tịch ra mảnh vải ít đến đáng thương.
Tôi ném thẳng vào mặt cậu ấy.
Từ trên cao nhìn xuống người con trai đang hoàn toàn khuất phục trước tôi:
“Thế nào, thơm không?”
Đôi mắt Phó Tịch run rẩy, khuôn mặt đỏ ửng:
“Rất… rất thơm.”
Tôi hài lòng cúi xuống, khẽ hôn lên môi cậu ấy một cái.
“Sao lại trốn trong tủ quần áo của tôi, hả?”
Lông mi dài của Phó Tịch khẽ rung động, cậu ấy đưa đầu lưỡi liếm nhẹ khóe môi:
“Trong tủ… có mùi của chị.”
Tôi thấy sướng rơn.
Cả da đầu cũng tê dại.
Tôi đắc ý kéo cổ áo Phó Tịch xuống thấp hơn:
“Phó Tịch, cậu thực sự yêu tôi đến điên cuồng rồi.”
Phải làm sao đây, tôi chính là kiểu người như thế.
Cậu tự tay bóc trần sự yếu đuối và mềm mại của mình trước mặt tôi.
Tôi chỉ biết được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, kiêu ngạo đến mất kiểm soát.
Tôi chậm rãi ngồi xuống, hài lòng cong môi:
“Ừm, ngoan lắm.”
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt Phó Tịch, từng chút từng chút áp sát lại gần.
“Tiểu Lai, Tiểu Tịch?”
Tiếng dì lo lắng vọng lên từ tầng dưới.
m thanh bất ngờ vang lên.
Tôi hoảng hốt bật dậy, nhưng không cẩn thận va vào tủ quần áo, lại ngã ngồi xuống.
Phó Tịch nhíu mày, khẽ rên một tiếng.
Đôi mắt đỏ ửng, cứ thế mà nhìn tôi chằm chằm
Tim tôi đập thình thịch.
Tôi vội bịt miệng Phó Tịch lại:
“Đừng lên tiếng!”
Không thể để dì phát hiện ra.
Tôi không muốn đi vào vết xe đổ của kiếp trước.
Dì lên lầu, gõ cửa phòng Phó Tịch, rồi lại gõ cửa phòng tôi.
Tôi thật sự biết ơn bản thân vì từ sau lần đó, tôi đã rèn được thói quen luôn khóa cửa.
Bỗng nhiên, trong lòng bàn tay tôi truyền đến một cảm giác mềm mại và ấm áp.
Tôi giật mình.
Phó Tịch ấn eo tôi xuống, trong mắt lóe lên tia gian xảo:
“Chị ơi, xin chị… thương em một chút…”
Tôi bị Phó Tịch siết chặt trong lòng, bị hôn đến mức đầu óc quay cuồng.
Bên ngoài, giọng ba dịu dàng an ủi:
“Đừng lo, có khi hai đứa nó đi chơi đâu đó nên không đến trường thôi.”
Mặt tôi không nhịn được mà nóng bừng.
Đúng là đang chơi…
Chỉ là không phải ở bên ngoài mà thôi…