Chương 2 - Chị Đây Không Cần Dựa Hơi Ai
Loại người này bên chỗ chúng tôi thì chẳng ai cho ngồi cùng mâm đâu, còn không được phép ra ngoài gặp người.”
Tôi mà thích bắt chước Trịnh Châu Châu?
Mách lẻo, vu oan cô ấy?
“Triều đại nhà Thanh sụp đổ từ lâu rồi.
Nhà các người nhiều quy tắc như vậy mà không dạy dỗ cẩn thận rồi thả chú ra ngoài à?
Còn nữa… Trịnh Châu Châu, cô nói về tôi với chú này như thế à?
Xem ra cô không chỉ giỏi lật lọng mà tài nói dối cũng tiến bộ không ít đâu.”
“Cô gọi tôi là ‘chú’ sao?!”
Đặng Hách Hà tức giận, hừ lạnh:
“Nhìn cô cũng không còn nhỏ nữa, vậy mà không biết điều gì là đúng đắn!
Tôi nghĩ là gia đình cô không dạy dỗ tử tế, nên giờ cô mới vô lễ thế này.”
Tôi chưa kịp lên tiếng thì mẹ tôi và bố tôi đã đáp trả lại anh ta:
“Con nhà tôi dạy dỗ thế nào thì liên quan gì đến cậu?
Đêm 30 Tết, nửa đêm nửa hôm đến đây để ăn Tết hay để kiếm chuyện?
Không muốn đến thì có thể không đến!
Chỗ này không cung phụng được các người đâu!
Năm nào cũng đến gây sự, khi cần người giúp thì là người nhà, muốn hưởng thụ thì các người lại thành khách.
Các người quyết định được luôn sao?
Cả nhà ngồi đây, hôm nay có cần nói lý phải trái không?”
Cô Hai mặt biến sắc, ngay lập tức bắt đầu làm om sòm:
“Là Linh Linh nhà chị kiếm chuyện trước!
Đối xử với anh rể nó thế này, nhà các chị thiên vị người nhà, không phân biệt phải trái nữa rồi hả?
Còn chút lý lẽ nào không?”
“Cô Hai, cô nói cũng phải có bằng chứng chứ.
Ai là người kiếm chuyện trước?
Là tôi hay là Trịnh Châu Châu?
Người như con chó dại lao vào cắn người không phải là…”
“Đủ rồi!
Đừng cãi nhau nữa, đều là người nhà cả.
Có gì mà phải ầm ĩ lên?
Mỗi người bớt nói một câu đi!”
Ông nội đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời tôi.
4
Ông nội luôn thiên vị nhà bác cả và cô Hai.
Mỗi lần gia đình họ gây sự với nhà tôi, ông chẳng bao giờ quan tâm ai đúng ai sai, chỉ cần bố mẹ tôi nhường họ là được.
Ngay cả khi tôi và em trai có mâu thuẫn với Trịnh Châu Châu, ông cũng là người đầu tiên yêu cầu tôi và em trai nhịn đi.
Nếu ông ở với họ thì tôi đã không nói gì.
Nhưng ông luôn sống với gia đình tôi, nhà bác cả và cô Hai không bao giờ đưa tiền chu cấp, cũng chưa từng đề nghị chăm sóc ông.
Bố mẹ tôi là người chăm sóc ông từ cái nhỏ đến cái lớn, nhưng ông vẫn không thân thiết với chúng tôi.
“Ông ạ, lời ông nói bất ngờ thật.
Con mới nói được vài câu, ông đã bảo con bớt lời.
Khi Trịnh Châu Châu và cô Hai nói mẹ con và nói con, sao ông không bảo họ im đi?”
Lần đầu tiên tôi nói với ông như vậy, ông khá sốc:
“Trịnh Linh Linh, con, con đến lời ông mà cũng không nghe nữa à?”
“Con nghe chứ, lúc nào con cũng nghe lời ông.
Con chỉ đang hỏi ông một lý do thôi.
Khi họ nói, ông không bảo họ im, vì họ không nghe lời ông, nên họ được phép mắng con thoải mái.
Còn con, vì con nghe lời ông, nên con đáng bị họ mắng mà không được nói lại, phải không?”
“Họ, họ nào có mắng con?
Chỉ nói vài câu thôi mà.”
“Thì con cũng chỉ nói vài câu thôi mà.”
Lời tôi nói khiến họ nghĩ mình có cơ hội nắm bắt điểm yếu của tôi.
Cô Hai là người đầu tiên không chịu buông tha tôi:
“Trịnh Linh Linh, cô đúng là học sách đến uổng công, ra ngoài đi làm, về nhà bị trưởng bối nói vài câu cũng không chịu được.
Giờ cô còn dám cãi cả ông nội nữa, cô giỏi thật đấy.”
Trịnh Châu Châu liền theo sau tiếp lời:
“Trịnh Linh Linh, cô thật có giáo dục đấy.
Tôi đến nhà cô mà cô không ra đón thì thôi, giờ ngay cả ông nội cô cũng dám cãi lại à?”
Tôi không đổi sắc mặt:
“Đúng là tôi giỏi thật.
Tôi học sách không được nhiều, nhưng Tết về nhà vẫn biết mua quà biếu các trưởng bối.
Các người thì học đến đầu óc sáng suốt, nhưng lại không chu cấp cho ông nội, về nhà chỉ mang theo có hai cân cam.
Cây cam nhà tôi trồng trước cổng mới được hai năm mà trái còn nhiều hơn chỗ cam của các người.
Tôi không có giáo dục, nhưng khi về nhà tôi biết chào hỏi trước.
Còn cô thì có giáo dục, về nhà lại lao vào mắng tôi như chó dại.
Trước mặt đầy đủ các bậc trưởng bối, cô không thèm gọi một ai, người ngoài nhìn vào chắc nghĩ cô lần đầu đến đây đấy.”
“Cô mới là chó dại!
Tôi… tôi chỉ chưa kịp chào hỏi thôi.”
Tôi đáp: “Ồ, cô chưa kịp chào hỏi, nhưng lại kịp lao vào kiếm chuyện với tôi cơ à?”
Mọi người ở đây, ai chẳng thấy rõ ràng rằng chính Trịnh Châu Châu là người đầu tiên vào nhà và bắt đầu chế giễu tôi.
“Vừa nãy cô Hai còn nói là người không chào trưởng bối thì không có lễ phép, là do bố mẹ không dạy dỗ.
Giờ sao cô Hai không nói tiếp nữa nhỉ?”
Mặt cô Hai càng tối lại:
“Trịnh Linh Linh, cô định ép tôi đến đường cùng đấy à?
Trưởng bối nói cô vài câu thì sao?
Nuôi nấng cô lớn bằng này, nói cô vài câu mà cô cũng không chịu, còn đạo lý gì nữa?”
“Người nuôi nấng tôi, có ân với tôi, đừng nói là mắng, đánh tôi tôi cũng chịu.
Nhưng cô Hai à, sự tôn trọng là qua lại, dù cô là trưởng bối, tôi cũng không nợ cô.”
Dùng trò gây rối với tôi thì không có tác dụng đâu.
“Tôi đâu có nói cô nợ tôi gì đâu.
Trưởng bối nào mà không nói vài câu với con cháu?
Tôi nói là vì muốn tốt cho cô, cô không cảm ơn thì thôi, lại còn nói khó nghe thế.
Hôm nay chị Châu Châu của cô mang bạn trai về nhà, thái độ của cô thế này, rõ ràng cô không muốn thấy chị ấy tốt đẹp.”
Nói đến đây, cô Hai còn bắt đầu khóc lóc.
Trịnh Châu Châu cũng bắt chước, lao vào lòng Đặng Hách Hà và bắt đầu khóc nức nở.
5
“Trịnh Linh Linh, lần đầu tiên tôi đưa Hách Hà về nhà mà cô đã tỏ thái độ như vậy.
Cô quá đáng lắm!
Cô làm thế này chẳng khác nào tát vào mặt tôi.
Cô bảo Hách Hà sau này nhìn gia đình họ Trịnh nhà chúng ta thế nào?”
Đặng Hách Hà ôm Trịnh Châu Châu nhưng không nói gì.
Lời của Trịnh Châu Châu làm mọi chuyện leo thang đến mức ảnh hưởng cả gia đình họ Trịnh.
Các trưởng bối ngồi xem náo nhiệt cũng bắt đầu không chịu nổi.
Bác cả nói:
“Trịnh Linh Linh, cô cũng thật là, hôm nay chị Châu Châu của cô mang bạn trai về ra mắt, cô nhường nó một chút thì sao nào?”
Bác trai cả cũng chen vào:
“Cô có mất mặt thì cũng đừng làm mất mặt gia đình họ Trịnh.”
Chú tư cũng thêm lời:
“Cháu là em gái, chị nói cháu vài câu có mất miếng thịt nào đâu, sao lại cứ phải bám lấy chuyện này không buông?
Không có năng lực thì phải để người ta nói, trên đời làm gì có ai như cháu?”
Thím tư cũng góp giọng:
“Cháu làm vậy chỉ khiến gia đình họ Trịnh mất mặt thôi.
Sau này truyền ra ngoài, cháu khó mà tìm được đối tượng đấy.”
Cả đám người đồng loạt chỉ trích tôi.
Trịnh Châu Châu và cô Hai trên mặt lộ rõ sự đắc ý.
Cái kiểu trà đạo này, họ cũng không phải lần đầu áp dụng.
Lần này tôi quyết không nhượng bộ ai.
“Bác cả à, lời bác cũng buồn cười thật.
Tại sao chị ấy tìm tôi gây sự mà tôi lại phải nhường?
Bác cũng thấy rõ tình hình rồi.
Thay vì bảo tôi nhường chị ấy, bác nên bảo chị ấy tự biết bớt gây sự thì hơn.
Bác trai cả, mất mặt không phải là do tôi.
Tìm chuyện rồi gặp phải người cứng rắn, sao có thể đổ lỗi là tại tôi?
Một chuyện nhỏ nhặt mà họ tự làm cho trở nên lớn, đến mức ảnh hưởng đến danh tiếng của họ Trịnh, vậy thì ai mới là người làm mất mặt, bác không tự thấy à?
Chú tư, chú bảo chị ấy là chị, nói tôi vài câu thì tôi không mất miếng thịt nào.
Nhưng chị ấy không nói tôi vài câu cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Sao chú không bảo chị ấy ít nói lại?
Nếu chú cho rằng chị ấy giỏi giang, vậy thì đừng để chị ấy lừa tiền của con trai nhà chú nữa.
Còn thím tư, chuyện tìm đối tượng của cháu không cần thím lo lắng đâu.”
Bố tôi định nói tôi vài câu, nhưng mẹ tôi kéo ông lại.
“Ban đầu là Châu Châu gây sự với Linh Linh, nếu ai dám nói gì Linh Linh, tôi sẽ không để yên đâu,” mẹ tôi lên tiếng thẳng thắn.
Bố tôi từ trước đến giờ chỉ dạy tôi phải tôn trọng người lớn, nhưng chưa bao giờ bảo tôi và em trai rằng nếu bị bắt nạt thì phải đấu tranh lại.
Chỉ có mẹ tôi, bà luôn đứng về phía tôi, bất kể người ta nói gì về tôi, bà luôn là người đầu tiên phản bác và đấu tranh cho tôi.
Vì thế, khi về nhà và thấy cô Hai đang chỉ trích mẹ tôi, tôi quyết không để bà ấy dễ dàng như mọi khi.
“Các trưởng bối đều có mắt mà.
Ai đúng ai sai, các người tự suy nghĩ mà hiểu.
Nếu các người nhất quyết cho rằng lỗi ở tôi, thì cứ nghĩ theo cách của mình.
Từ trước đến giờ tôi không quan tâm các người nghĩ gì, nhưng từ bây giờ trở đi, sai thì là sai, đúng thì là đúng.
Đừng dùng cái cớ đạo đức để ép tôi, miệng thì bảo làm vì tôi, nhưng cuối cùng lại bắt tôi phải nhượng bộ các người.
Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
Trịnh Châu Châu hôm nay tự đến kiếm chuyện với tôi, còn nói xấu tôi ngoài kia.
Tôi muốn cô ta phải xin lỗi.”
Việc yêu cầu Trịnh Châu Châu xin lỗi chẳng khác nào tát vào mặt cô Hai, và bà ấy là người đầu tiên phản đối.
“Trịnh Linh Linh, cô muốn chị của cô xin lỗi cô?
Cô có muốn tôi cũng xin lỗi cô luôn không?!”