
Anh tôi mới cưới chưa đầy một tháng, nhân dịp Thanh Minh về quê tế tổ, tiện thể đưa chị dâu mới về nhà cũ để ghi tên vào gia phả.
Đây là lệ của dòng họ từ xưa tới nay.
Người mới bước vào gia đình đều phải ghi tên vào gia phả thì mới được tổ tiên thừa nhận và phù hộ.
Chị dâu là người theo chủ nghĩa duy vật, chẳng tin ma quỷ hay thần linh gì cả.
Nghe anh tôi nói vậy, chị ta chỉ cười khẩy.
Thật ra chị không muốn về quê chút nào.
Nhưng nhà chị đang cần đầu tư từ phía gia đình tôi, nên vì tiền, chị đành nhịn xuống, theo anh tôi về quê tham gia tế tổ.
Ngay khi vào từ đường, lời lẽ thiếu tôn trọng của chị dâu đã khiến nhiều người trong họ bức xúc.
Sợ chị lỡ miệng xúc phạm tổ tiên rồi vạ lây, mọi người vội vàng quỳ xuống xin lỗi tổ.
Chị không những không quỳ, mà còn đá mấy cái vào bài vị tổ tiên rơi xuống đất.
Đám người đang quỳ rạp không ai dám ngẩng đầu.
Chỉ có tôi, nhẹ nhàng nhặt từng bài vị lên, dùng khăn tơ lau sạch lớp bụi, rồi cung kính đặt trở lại chỗ cũ.
Chị dâu lần này tiêu rồi, bài vị chị vừa đá trúng là của vị tổ nổi tiếng sạch sẽ nhất dòng họ.
Nhưng chuyện đó chẳng liên quan đến tôi.
Không biết tôn trọng tổ tiên thì phải chịu hậu quả, là do chị ta tự chuốc lấy.
Chị kéo tay anh tôi đang quỳ gần như sát đất, mặt đầy vẻ khinh thường:
“Yếu đuối! Quỳ cái gì mà quỳ, đứng dậy!”
Bình luận