Chương 6 - Chỉ Cầu Bình Yên
6.
Dưỡng bệnh kể ra cũng vui.
Mặc dù không được tự do dạo phố, nhưng có thể nằm ỳ trên giường cả ngày, thảnh thơi tựa vào đầu giường đọc tiểu thuyết.
Ám vệ cũng đột nhiên tử tế lạ thường, ngoài món bánh ta yêu cầu còn chủ động mua bánh bao đậu cho ta.
Chiếc bánh bao này được nặn thành hình hoa sen vô cùng đẹp mắt, ở giữa còn đặt một miếng mứt táo. Khi ngậm trong miệng, vị ngọt liền toả ra, ngay cả khi vừa uống thuốc xong cũng không thấy đắng nữa. Mãi tới khi Thanh Yến đẩy cửa bước vào bẩm báo, ta mới giật mình ngồi dậy.
“Cái gì? Thái tử đến à?”
Tay ta run lên, đánh rơi mất nửa cái bánh bao còn lại. Thanh Yến lại tưởng ta vui mừng quá độ, nở nụ cười tươi tắn ngọt ngào: “Xem ra điện hạ vẫn luôn nghĩ đến tiểu thư.”
Ai cần hắn nghĩ đến ta. Giờ này không phải là hắn đang cùng nữ chính Mạnh Chi thưởng thức phong cảnh kinh thành hay sao?
Ta nghĩ kỹ lại, hay là hắn không được làm nhục ta theo đúng như cốt truyện, nên cố tình đến đây phân định rõ ràng quan hệ của chúng ta nhỉ?
Ta đang cố nghĩ một cái cớ để đuổi hắn đi, thì đã nghe thấy tiếng hắn vang lên trong sân: “Thư Lam đã khoẻ hơn chút nào chưa?”
Trong phút chốc, ta chỉ kịp đá miếng bánh bao đang ăn dở vào gầm giường, dúi quyển truyện đang đọc dở xuống dưới gối, rồi dựa vào đầu giường cầm bát thuốc, ra vẻ mệt mỏi yếu ớt.
Tiêu Nhạc bước vào, vừa nhìn thấy ta đã mỉm cười: “Sắc mặt Thư Lam hồng hào như vậy, chắc là đã khoẻ hơn rất nhiều rồi đây.”
Nụ cười tỏ vẻ yếu ớt ta vừa cố nặn ra cứng đờ lại. Hắn ngồi xuống cạnh giường ta, đưa tay chạm vào trán ta: “Có phải bị ốm nên choáng váng không? Sao lại ngây ra như thế?”
Ta cố nhớ lại dáng vẻ mong manh yếu đuối của Mộ Thư Lam trong sách, kéo góc chăn, cụp mắt xuống: “Điện hạ nào có nghĩ gì đến ta đâu.”
Thái tử cũng không làm khó dễ như ta tưởng, ngược lại còn ôm lấy vai ta: “Thế nên giờ ta đến nàng mới không vui à?”, nụ cười trên miệng hắn càng tươi hơn, “Bổn điện mang lễ vật đến đền tội cho nàng được không?”
Vừa nói, hắn vừa đưa một chiếc trâm ngọc chạm hình Lưu Vân vào tay ta, mặc dù dáng vẻ hơi thô nhưng vẫn có thể thấy được đây là ngọc xanh cao cấp.
Ta sợ tới mức ngây người. Thái tử có trùng sinh cũng không thể nào làm ra những truyện không phù hợp với cốt truyện như vậy chứ, không phải chỉ có nữ chính mới xứng nhận cây trâm này thôi sao.
Tiêu Nhạc nhìn vẻ khiếp sợ của ta, chắc tưởng ta đang sướng quá hoá ngơ, nên lại càng hài lòng: “Nàng vẫn nói nàng muốn nhìn ngắm phong cảnh phương Bắc nhưng chưa có cơ hội. Cây trâm này là bổn điện đã tự mình tìm Lam Ngọc ở phía Bắc về khắc đấy.”
“Khi ấy bổn điện đã nghĩ, sắc màu cây trâm ngọc này giống hệt như ánh nắng chiều phương Bắc, chắc chắn Thư Lam sẽ rất thích.”
Hắn vừa nói vừa nghiêng mặt nhìn ta, ánh mắt hoa đào hơi cong lên, môi mỏng khẽ mấp máy, quả thật là vô cùng đẹp trai.
Nhưng chút lý trí còn sót lại ra sức nhắc nhở ta nữ chính mới là người có được tình yêu thắm thiết. Cũng may mấy lễ vật Thanh Yến đã giúp ta chuẩn bị trước đó vẫn chưa vứt đi, ta vội vàng tìm lại rồi dâng lên: “Thần nữ cũng ngày đêm mong nhớ điện hạ, tiếc lại đổ bệnh không đúng lúc, nếu không thì cho dù có phải đứng ở cổng thành một ngày, cũng muốn trở thành người đầu tiên đón Thái tử trở về.”
Dứt lời, ta lại ho khan hai tiếng.
Tiêu Nhạc nhìn chiếc túi thơm tinh xảo kia, rồi lấy đeo ngay lên lưng: “Đã là đồ của Thư Lam tặng, bổn điện phải ngày ngày đeo bên mình.”
Ta cố gắng kìm chế k bật cười, nói với hắn thêm mấy chuyện về chiến sự ở Tây Bắc, may là cũng không có chuyện gì nằm ngoài tiểu thuyết. Lảm nhảm không biết bao lâu, mới thấy hắn tỏ ý muốn rời đi.
Tiêu Nhạc vừa ra khỏi cửa, vừa nói lần sau sẽ mang bánh ngọt tới cho ta, còn lưng ta thì đã đổ mồ hôi ướt đẫm.