Chương 10 - Chỉ Cầu Bình Yên
10.
Sau khi quay về phủ, ta chặn Tiêu Nhạc ngoài cửa không gặp. Nghe Thanh Yến kể lại, hắn đứng ngoài đến tận chiều tà mới chịu rời đi.
Ta vô cùng mệt mỏi.
Cứ tưởng sau khi phá đám hắn và Mạnh Chi, hắn phải lập tức trở mặt với ta, ai ngờ hắn cứ nằng nặc giải thích.
Ta thở dài không ngớt. Cứ thẳng thắn công khai mỹ nhân trước mặt ta không được hay sao. Hôm nay khi hắn quát Mạnh Chi, ta thấy nàng ta cố kìm nước mắt mà đau lòng thay.
Thanh Yến bưng một tách trà tới, lại động viên ta: “Tiểu thư đừng bận tâm, Điện hạ quả thật vô cùng quan tâm tiểu thư. Nô tỳ đã cho người nghe nóng, nàng kia chẳng qua chỉ là thứ nữ của Mạnh tướng quân, kém hơn tiểu thư rất nhiều.”
Đúng là nha đầu ngốc, giờ này vẫn còn tưởng ta buồn vì chuyện của Thái tử.
Nhưng ta cũng không có ý định giải thích rõ mọi chuyện với nàng ta.
Ta đưa chén trà lên nhấp một ngụm, đột nhiên thấy một tỳ nữ khác là Tuyết Uyên tiến vào bẩm báo: “Tiểu thư, ngoài cửa có một cô nương tên Mạnh Chi nói muốn gặp người.”
Ta suýt thì phun ngụm trà trong miệng ra. Quả nhiên là nữ chính, làm gì cũng thẳng thắn ngông nghênh.
Thanh Yến tức giận nói: “Nàng ta mà cũng muốn gặp tiểu thư sao, còn không mau đuổi đi.”
Ta vội vàng ngăn lại. Muốn chơi thì chơi, muốn làm loạn thì làm loạn, nhưng đánh đuổi nữ chính thì không nên.
“Cho nàng ta vào đi. Ta cũng muốn biết nàng ta tới tìm ta làm gì.”
Lát sau, Mạnh Chi bước vào. Lần này nàng ta mặc y phục võ tướng, trâm vòng cũng không còn cái nào, tư thế hiên ngang.
Ta nâng chén trà lên, giả vờ thổi cho nguội: “Mạnh tiểu thư quý hoá quá, hôm nay tới có việc gì vậy?”
Mạnh Chi hào sảng ôm quyền chào ta, trên mặt không còn vẻ e lệ của ngày hôm qua: “Mạt tướng tới đây, chỉ muốn nhắc nhở tiểu thư không cần tốn công phí sức với Thái tử.”
Mặt nàng khẽ ửng hồng, lại nói tiếp: “Mạt tướng và Tiêu lang đã hẹn cùng bên nhau trọn kiếp, tiểu thư có cố gắng cũng chỉ tốn công vô ích mà thôi.”
Nàng ta nói những lời này, ánh mắt nhìn ta còn chứa đầy vẻ cảm thông. Nhưng mới hôm qua Tiêu Nhạc còn vì ta mà trách mắng nàng, nàng định dựa vào cái gì vậy?
Ta cũng chẳng qua tâm, chỉ đáp lại: “Tại sao vậy?”
Mạnh Chi hồi tưởng lại kỷ niệm, nói: “mạt tướng cùng Tiêu lang đã kề vai chiến đấu ở phương Bắc, cùng nhau vào sinh ra tử bất kể ngày đêm, cũng nhau phóng ngựa rong ruổi khắp đại mạc dưới ánh mặt trời, cũng cùng nhau thề hẹn trọn đời trọn kiếp.”
Dứt lại, nàng ta lại làm như vô tình chạm vào ngọc bội đeo bên hông: “Tiêu lang còn tự mình tới đại mạc tìm ngọc Lam Yên, khắc thành ngọc bội tặng mạt tướng, nói ta cũng như ngọc bội này, đều là báu vật độc nhất nơi phương Bắc.”
Ta nhìn kỹ, ngọc bội màu lam xen lẫn những tia mờ ảo màu tím, giống hệt như ngọc trâm mà Tiêu Nhạc tặng ta.
Ta khẽ chửi thầm trong bụng, Tiêu Nhạc đúng là cặn bã hơn chó, đến cả quà tặng cũng là hàng sỉ.
Mạnh Chi thấy ta lặng im không lên tiếng, tưởng ta buồn rầu nên lại cất lời an ủi: “Mộ tiểu thư xinh đẹp xuất chúng, không cần phải vội, sớm muộn gì cô cũng tìm được ý chung nhân để bầu bạn suốt đời.”
Ta vội vàng che giấu sự sơ suất vừa rồi của mình, cười nói: “Thái tử điện hạ ngưỡng mộ tiểu thư như vậy, quả thật đã quyết tâm để vị trí Chính phi cho tiểu thư.”
Mạnh Chi không ngờ ta nói những lời này, vừa kinh ngạc vừa vui mừng đáp lại: “Mộ tiểu thư lá ngọc cành vàng, cũng sẽ sớm ngày tìm được mối lương duyên thích hợp.”
Chắc trêu, ai mà thích dây vào nam chính. Ta cầu cho các ngươi bên nhau dài lâu, đừng mang hoạ đến cho ta.
Sau khi ta tỏ rõ thái độ không tranh giành với Mạnh Chi, nàng cũng thả lỏng tinh thần, còn ngồi xuống kể cho ta nghe nhiều chuyện hay nơi biên cương.
Mạnh Chi là thứ nữ, mẫu thân mất sớm, tuổi trẻ ra biên giới cũng là do tuỳ hứng muốn bỏ nhà ra đi.
Nhưng ngay lần huấn luyện đầu tiên đã bị Tiêu Nhạc phát hiện, sau đó được hắn bao bọc che chở nên mới có thể ở trong quân doanh tới tận bây giờ.
Khi Mạnh Chi nhắc tới Tiêu Nhạc, ánh mắt nàng ta rực sáng, chất đầy vẻ sùng bái xen lẫn cảm kích.
Theo như nguyên tác, nam nữ chính vô cùng yêu thương lẫn nhau, giờ có thể thấy Mạnh Chi quả thật là tình cảm thật lòng.
Còn Tiêu Nhạc có yêu nàng ta hay không thì ta cũng chịu.