Chương 9 - Chết Rồi Nhưng Chưa Thật Sự Kết Thúc
Ta nhận lấy bánh bao, chỉ vào miệng mình, lắc đầu.
Ý là: ta không nói được.
“Ngươi không biết nói à?”
Ánh mắt nàng đầy ngây thơ và hiếu kỳ.
Ta gật đầu, rồi nhặt cành cây viết xuống đất một chữ: “Uyên”.
“Uyên? Thì ra đó là tên ngươi. Vậy sau này ta gọi ngươi là A Uyên, được không?”
Nụ cười của tiểu cô nương ấy có hai lúm đồng tiền xinh xắn, sáng rỡ như nắng xuân.
Ta gật đầu.
Từ ấy trở đi, bất kể ta đi đâu, nàng cũng theo bên cạnh.
Lúc thì gần, lúc lại đi sau cách một đoạn.
Ta thử dùng tay ra hiệu: “Ngươi không về nhà sao?”
Không biết nàng có hiểu không.
“Ta không có nhà.”
Phục Linh lưỡng lự giây lát, rồi mới mở miệng nói.
Nàng lanh lợi, rất nhanh đã hiểu được ý ta muốn hỏi.
“Phụ mẫu ngươi đâu?”
Phục Linh mặc y phục đắt tiền, tay trắng nõn không vết chai, dáng vẻ non nớt, rõ ràng là tiểu thư khuê các.
Ta đoán nàng giận dỗi bỏ nhà đi, nên mới cố ý nói không có nhà.
Ai ngờ nàng đáp:
“Họ đều đã chết rồi.”
Nghe đến đây, lòng ta chấn động.
Thì ra nàng cũng như ta — là một kẻ mồ côi.
Tiểu cô nương ấy với ai cũng chẳng đề phòng.
Thấy nàng không nơi nương tựa, ta bèn dẫn nàng về chốn ở của mình.
Một căn lều tranh tồi tàn bên sông, vốn là của một ông lão đánh cá để lại cho ta.
Từ đó về sau, chúng ta cùng nhau sống.
Vì tránh đói, ta dắt nàng trộm đùi gà từ nhà địa chủ tham lam đưa nàng lên núi hái hoa đào về nấu canh.
Có lần, chúng ta gặp mẹ mày của kỹ viện Di Hồng Viện trên phố dài.
Bà ta nhìn Phục Linh bằng ánh mắt như thấy cây rụng tiền.
Từ ngày đó, ta chẳng dám để nàng ra ngoài nữa.
Nàng chu môi tỏ vẻ không vui, hỏi ta:
“Tại sao vậy?”
Ta cuống quýt dùng tay ra hiệu suốt nửa ngày mới có thể giải thích rõ:
“Bên ngoài có rất nhiều kẻ xấu, nàng còn nhỏ, sẽ bị họ ức hiếp.
Chờ đến khi chúng ta trưởng thành, ắt có thể cùng nhau bước ra ngoài.”
Phục Linh rất ngoan, ngày ngày đều ở nhà chờ ta trở về.
Thời gian trôi qua ta dần nhận ra bản thân mình đã trưởng thành.
Từ một thiếu niên chỉ nhỉnh hơn nàng nửa cái đầu, nay đã cao hơn nàng rất nhiều.
Nhưng vì cớ chi nàng lại chẳng lớn lên chút nào?
Hẳn là bởi ăn uống thiếu thốn.
Ta âm thầm hối hận trong lòng, thề rằng sau này nhất định sẽ cho nàng một cuộc sống tốt hơn hiện tại.
Vậy nên, mỗi sáng sớm ta đều dậy sớm thu lưới cá, mang ra chợ bán.
Chiều đến lại đến phủ nhà giàu làm công, một ngày cũng kiếm được mấy đồng bạc vụn.
Dần dần, khuôn mặt tiểu cô nương cũng tròn trịa hơn.
Thấy các cô nương ngoài kia đều yêu thích châu ngọc trang sức, ta liền mua cho Phục Linh vài món.
Chỉ cần nàng vui, thì ta… cũng vui.
Một hôm, thím Lưu đột ngột tìm đến, mở lời muốn tác thành cho ta một mối nhân duyên.
Thiên kim phủ Vương nổi danh đã lâu, chiêu mộ rể hiền suốt nhiều năm vẫn chưa chọn được người vừa ý.
Ta từng nghe đám người ngoài chợ bàn tán, rằng vị tiểu thư ấy vốn chẳng có hứng thú với nam tử, nên mới kéo dài đến tận bây giờ.
Dẫu thím Lưu nói bao điều tốt về Vương phủ, ta vẫn kiên quyết từ chối.
Khi bà hỏi ta có phải đã có ý trung nhân rồi chăng, ánh mắt ta bất giác rơi vào tiểu viện — nơi có Phục Linh.
Khoảnh khắc ấy, lòng ta rối loạn vô cùng.
Sau đó, khi Phục Linh hỏi ta rằng chúng ta có phải là đôi lứa tương tri hay không, ta muốn giải thích thế nào là tình yêu. Thế nhưng… trái tim không ngừng rung động khiến ta luống cuống.
Đêm ấy, ta đã quyết định. Đợi khi dành dụm đủ tiền, ta sẽ đưa nàng lên kinh thành — nơi phồn hoa, biết đâu có thể tìm lại thân nhân nàng.
Đến khi ấy, ta sẽ cầu hôn nàng.
Nhưng… còn chưa kịp gom đủ tiền, Phục Linh đã biến mất.
Ta phát cuồng đi tìm nàng khắp nơi, chỉ thấy duy nhất một phong thư nàng để lại:
“A Uyên, ta sắp chết rồi. Chàng đừng tìm ta nữa.”
Ta không tin!
Một tiểu cô nương còn sống sờ sờ ngay trước mặt ta hôm qua sao hôm nay lại nói chết là chết?
Ta vẽ vô số bức họa chân dung nàng, đi khắp bốn phương tám hướng tìm kiếm, thế nhưng không nơi nào có tung tích nàng.
Chớp mắt, đã mấy chục năm trôi qua Ta tóc trắng như tuyết, nhưng vẫn chưa dừng bước tìm nàng.
Cuối đời, ta trở về căn nhà trúc xưa kia.
Cây hạnh trong sân nở rộ đầy cành, trong mơ hồ, ta dường như thấy bóng dáng tiểu cô nương ấy — mắt sáng như sao, cười như ánh xuân.
Cứ thế, ta cảm nhận sinh mệnh dần cạn kiệt trong cơ thể, cuối cùng hóa thành tro bụi.
“Thái tử điện hạ, rốt cuộc ngài đã trở về!” “Cung nghênh Thái tử điện hạ độ kiếp hoàn hồn.”
Tại sao ta không quên.
Phục Linh… kiếp này, ta nhất định sẽ tìm được nàng!