Chương 6 - Chạy Trốn Khỏi Nhân Vật Phản Diện

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

13

Lực siết nơi eo càng mạnh.

Như muốn nhấn chìm cả người tôi vào lòng cậu.

Cằm Ôn Dự tì nơi hõm cổ, cả thân thể đè xuống.

Tôi chịu không nổi, cùng cậu ngã xuống đất.

Chiếc đuôi quấn lấy eo tôi.

Sàn nhà lạnh băng, môi lưỡi nóng bỏng.

Mọi giác quan của tôi đều bị cậu chiếm đoạt.

Sau đó, cậu giữ chặt lưng tôi, bế tôi lên người, miệng lẩm bẩm:

“Ban ngày nhìn thấy chị đã muốn làm thế này rồi.”

“Cho dù chị chỉ là hình ảnh trong não em…”

Trong rủi còn có may.

Hóa ra Ôn Dự thần trí mơ hồ, coi tôi là ảo ảnh.

Tôi rón rén bò dậy, lại bị cậu siết cổ tay, kéo ngược về.

Ôn Dự dẫn dắt tôi chạm vào đôi tai sói lông xù.

Cậu run rẩy, khẽ phát ra tiếng rên khoái cảm.

Trong ánh mắt tưởng chừng sẽ nuốt trọn tôi.

Cậu lại chảy máu cam.

Tôi dần quen với ánh sáng yếu ớt.

Liếc thấy bên giường vứt bừa vài món đồ lót nữ không thuộc về cậu.

Kiểu dáng đúng là loại tôi thích.

Không đúng!

Đó chính là đồ của tôi!

Chỉ là đã cũ đi nhiều.

Ít nhất… so với lúc tôi vứt chúng còn cũ hơn.

Ôn Dự đã làm gì vậy!

Rồi tôi nhanh chóng biết rõ cậu đã làm những gì.

Ôn Dự thật điên rồ.

Sợ lộ ra tôi không phải ảo ảnh, cả quá trình tôi cắn răng không dám phát ra tiếng.

Sáng hôm sau khi trời còn chưa sáng rõ.

Tôi mới tìm được cơ hội chạy thoát.

14

Sáng sớm, tôi ngồi trong phòng thí nghiệm xử lý dữ liệu.

Đồng nghiệp thấy quầng thâm sắp chạm đất, ân cần rót cho tôi tách cà phê:

“Chị Lê Yên, tối qua trực vất vả lắm phải không?”

Nghĩ đến chuyện đêm qua tôi lắc lắc bàn tay phải còn tê dại, cười gượng:

“Ừ… đúng là khá mệt.”

Tôi nhận được một tin nhắn mã hóa.

Mở ra thì thấy tiến sĩ Liêu gửi.

Ông hẹn gặp tôi, nói thí nghiệm mô phỏng cuối cùng cũng thành công.

Tiến sĩ Liêu là thầy khai sáng của Đại hoàng tử Ôn Khâm, gần như trông thấy anh khôn lớn.

Cũng từng là thầy hướng dẫn của tôi ở viện nghiên cứu.

Sau khi Ôn Khâm gặp nạn, Hoàng đế từng phái đội khảo sát đến tinh vực xảy ra tai nạn để tìm hộp đen phi thuyền.

Suốt gần một năm, đội khảo sát chẳng thu hoạch gì.

Bọn họ đương nhiên không thể tìm được, vì hộp đen đã bị tôi bí mật giữ lại.

Tiến sĩ Liêu luôn tin rằng cái chết của Ôn Khâm có uẩn khúc, thậm chí có thể do người trong hoàng thất ra tay.

Ông đã tám mươi tuổi mà vẫn chưa chịu nghỉ hưu.

Bao năm tìm mọi cách sửa chữa hộp đen.

Chỉ để trả lại chân tướng cho sự kiện năm ấy.

Sau khi Ôn Dự được nhận lại vào hoàng thất không bao lâu.

Trong một chuyến công tác, tôi gặp nạn do hải tặc vũ trụ, buộc phải hạ cánh khẩn xuống tinh cầu Tels.

Tiến sĩ Liêu nghi ngờ nguy cơ ấy không phải ngẫu nhiên.

Mà là có người muốn lợi dụng cơ hội diệt trừ nhân chứng sống duy nhất của vụ tai nạn năm đó.

Thế nên tôi thuận thế bày kế, dưới sự trợ giúp của Tiến sĩ Liêu, giả chết trên Tels.

Mấy năm nay tôi dồn hết tâm sức vào nghiên cứu hình ảnh toàn tức.

Cũng là để phối hợp cùng ông sửa chữa hộp đen.

15

Tôi lén quay về đế đô tinh một chuyến.

Tiến sĩ Liêu nối thêm đoạn mã ngoài hộp đen để mô phỏng sóng điện não.

Rồi dùng thiết bị hình ảnh toàn tức tôi mang về tái hiện lại bối cảnh.

Toàn bộ quá trình cần lượng tính toán khổng lồ.

Có kết quả tốt hay không còn phải đợi vài ngày.

Ngày mai là lễ kỷ niệm trăm năm Hiệp ước Bình đẳng Chủng tộc được viết vào Hiến chương Đế quốc.

Tấm bia kỷ niệm dựng giữa quảng trường trung tâm còn đang phủ vải đỏ mới tinh.

Tôi đặc biệt nhờ Tiến sĩ Liêu sắp xếp cho chỗ ở yên tĩnh ít người, tránh bị lễ hội quấy rầy.

Không ngờ lại vô tình bắt gặp một vụ giao dịch săn lậu.

Trong ngõ.

Gã đàn ông mặt sẹo túm tai một thiếu niên bán thú nhân kéo ra khỏi lồng sắt.

Tai cậu vẫn rỉ máu, bộ lông đã chẳng phân biệt được màu gốc.

Tôi chỉ có thể đoán đại khái đó là một con thỏ cụp tai mắt xanh lông trắng.

Tuổi nhiều nhất cũng bằng Ôn Dự năm xưa.

Tôi không thể khoanh tay đứng nhìn, liền điều đoạn âm thanh còi cảnh sát phát lặp lại ở đầu ngõ.

Đám người lập tức cảnh giác, dáo dác nhìn quanh.

Thiếu niên nhân cơ hội vùng thoát, chạy mất.

Trên đường về nhà, tôi luôn có cảm giác bị theo dõi.

Tôi bước một bước, bóng phía sau cũng theo một bước.

Đột ngột quay đầu.

Quả nhiên thấy thiếu niên thỏ cụp tai bị thương kia.

Không còn cách nào, tôi đành tạm mang cậu về.

Nguy hiểm qua đi, cậu thu lại thú trạng, nói tên mình là Tần Cảnh.

May là Tần Cảnh còn nhớ rõ chỗ giam giữ những bán thú nhân vị thành niên khác.

Ngày hôm sau, tôi liền đưa cậu đến cục cảnh sát báo án.

Nghe nói hôm nay các thành viên hoàng thất đều tụ tập ở quảng trường trung tâm để cắt băng khánh thành bia kỷ niệm.

Ôn Dự đã trở về.

Xem ra cậu hẳn là chưa phát hiện ra chuyện đêm đó.

Tôi cuối cùng cũng thở phào.

Chuẩn bị cùng Tần Cảnh ngồi tàu từ trường lực về nhà.

Ai ngờ lại lên nhầm một con thuyền đen.

Giây sau đã bị người ta hạ mê dược.

16

Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang ở trong một căn kho của hoàng cung.

Hai tay bị trói ngược bằng dây thừng, giãy thế nào cũng không thoát ra nổi.

Ôn Nghiễn mặc lễ phục đuôi tôm màu đen, tao nhã bước vào, từ trên cao nâng cằm tôi lên:

“Ta nói là ai đây, càng nhìn hình ảnh bên cảnh cục truyền tới càng thấy quen… chẳng phải vị hôn thê cũ của ta sao?”

“Thấy em chưa chết, ta thật sự vui mừng đấy, Lê Yên, lâu rồi không gặp.”

Tôi đưa mắt nhìn quanh, không thấy Tần Cảnh đâu.

Liền cau mày hỏi: “Thiếu niên đi cùng tôi đâu?”

Ôn Nghiễn buông tay, cười lạnh: “Đương nhiên là đưa nó về chỗ thuộc về nó rồi.”

Tôi nói: “Anh bắt thì bắt tôi, thả nó ra đi.”

Hắn nhún vai: “Chỉ là một bán thú nhân thôi, chết cũng chẳng đáng tiếc. Có thể bán được giá cao, đó là phúc của nó rồi.”

Nghe hắn nói, cả người tôi nổi da gà.

Ai có thể ngờ vị nhị hoàng tử ngày thường luôn giả vờ thân thiện, miệng hô hào bình đẳng chủng tộc, sau lưng lại là gương mặt thật này.

Trấn tĩnh lại, tôi nhanh chóng hiểu ra một chuyện.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)