Chương 4 - Chạy Trốn Hay Gả Bạc

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cô ta chớp chớp mắt nhìn tôi, vẻ mặt đầy oan ức:

“Ngôi Sao… tớ không biết gì cả, cậu đừng vu oan cho tớ mà…”

“Chúng ta từng là chị em thân thiết nhất mà… sao tớ có thể làm chuyện như vậy với cậu chứ?”

Nói rồi, cô ta còn nắm lấy tay tôi,

vừa nhẹ nhàng lắc lắc, ra vẻ thân mật,

giống hệt như những lần làm nũng trước kia.

Nhưng trong đôi mắt kia lại ánh lên vẻ khiêu khích trơ tráo,

rõ ràng là đang cố tình chọc tức tôi.

Nhìn thấy bộ dạng vênh váo ấy, tôi không thể nhịn được nữa —

vung tay tát thẳng một cái thật mạnh!

“Cô làm cái gì vậy?!”

Tôi không đáp.

Trở tay — lại thêm một bạt tai nữa!

Hai cái tát gần như dốc hết toàn bộ sức lực của tôi.

Khuôn mặt Bạch Phồn Phồn sưng đỏ lên ngay lập tức.

Cô ta cắn chặt môi, nước mắt lưng tròng,

toàn thân run rẩy vì tức giận, nhưng lại không dám phản kháng, vì còn có cảnh sát đứng đó.

“Bạch Phồn Phồn, tôi khuyên cô đừng được đà lấn tới!

Một lần, hai lần — là đủ rồi.

Nếu còn có lần thứ ba… tôi nhất định sẽ khiến cô trả giá gấp trăm, gấp ngàn lần!”

Tôi chỉ thẳng vào mũi cô ta, nghiến từng chữ một.

Nói xong câu đó, tôi cùng Bạc Thẩm Dã rời khỏi đồn cảnh sát.

6

Tưởng rằng sóng gió cuối cùng cũng đã lắng xuống.

Nào ngờ… lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tối hôm đó, đúng lúc có một phóng viên lá cải ẩn mình trước biệt thự.

Hắn đã chụp được cảnh Lục Thần trèo cửa sổ lẻn vào nhà tôi trong đêm.

Vì muốn câu view, hắn đã biến chuyện “xâm nhập gia cư bất hợp pháp” thành một bài viết giật tít kiểu “gặp gỡ tình nhân lúc nửa đêm”,

ngôn từ hạ lưu, ám muội hết mức có thể.

Vốn dĩ chuyện tôi và Bạc Thẩm Dã liên hôn đã thu hút nhiều sự chú ý,

nay lại thêm vụ bê bối này — liền khiến dư luận sôi trào.

Hơn nữa, dự án mới của Bạc Thẩm Dã ở nước ngoài sắp khởi động,

cha anh khuyên nên chọn cách xử lý lạnh,

bảo rằng sóng gió rồi sẽ qua,

tin tức cũ sớm muộn cũng sẽ bị thay thế.

Tôi cũng hiểu, đó là cách giải quyết lý trí nhất.

Dù ấm ức, nhưng phải nghĩ đến cục diện chung.

“Không cần thanh minh đâu, chúng ta sống cho chính mình,

người ngoài nghĩ gì… không quan trọng.”

Tôi khẽ cười với Bạc Thẩm Dã, tỏ ý đồng tình.

Nhưng anh lại lắc đầu:

“Không được.”

Ngay hôm sau —

anh tổ chức họp báo chính thức.

Trước mặt hàng chục hãng truyền thông lớn nhỏ,

anh đứng ra bảo vệ tôi.

“Tất cả các đơn vị truyền thông lan truyền tin đồn về vị hôn thê của tôi,

trong vòng một giờ nữa, các người sẽ nhận được đơn kiện từ luật sư cá nhân của tôi.”

“Tôi yêu cầu các người công khai xin lỗi cô ấy.”

Ánh mắt anh lạnh lùng, quét qua từng ống kính đang chĩa vào mình.

Cái nhìn đó — đầy cảnh cáo và áp lực.

Từng phóng viên trong phòng đều cúi đầu tránh né,

không ai dám nhìn thẳng vào anh.

Nói xong, anh đưa micro cho trợ lý,

rồi dắt tay tôi rời khỏi hội trường, không ngoảnh đầu lại.

Trên xe, anh vẫn giữ thói quen trầm mặc ít nói.

Tôi không kiềm được, quay đầu nhìn nghiêng khuôn mặt cương nghị của anh,

rồi… lặng lẽ đưa tay nắm lấy tay anh.

Anh cũng nhẹ nhàng siết lại tay tôi, rồi nói:

“Đưa điện thoại cho anh.”

“Làm gì vậy?”

Tôi nghi hoặc, nhưng vẫn đưa máy cho anh.

Anh thao tác vài bước, rồi trả lại cho tôi:

“Anh đã cài số điện thoại của anh làm liên lạc khẩn cấp rồi.

Sau này nếu em gặp nguy hiểm, chỉ cần ấn phím số 1, điện thoại sẽ tự động gọi cho anh.”

Tôi cúi đầu nhìn màn hình,

phát hiện ra anh không chỉ cài làm số khẩn cấp…

mà còn âm thầm đổi tên danh bạ của mình —

từ họ tên đầy đủ thành “Chồng yêu”.

Rõ ràng trời đã vào thu, vậy mà tôi lại cảm thấy nóng bừng cả người.

Lúc này, nhóc con trong bụng lại reo lên:

【Woa! Ba mẹ ngọt xỉu luôn rồi đó!

Mẹ ơi mẹ ơi, ba đẹp trai thế này, mẹ không định hôn một cái à?!】

Tôi nhìn vào đôi mắt trầm lặng của Bạc Thẩm Dã.

Vẫn bình tĩnh, không gợn sóng.

Anh luôn như vậy — điềm tĩnh, kiệm lời…

Nhưng chính sự điềm tĩnh ấy, lại khiến trái tim tôi đập thình thịch điên cuồng.

Thật không công bằng gì cả.

Tôi nghiêng người về phía trước,

vòng tay ôm lấy cổ anh,

rồi áp môi mình lên môi anh.

Khoảng cách quá gần,

tôi nghe thấy tiếng tim anh đập dồn dập trong lồng ngực —

rất nhanh, rất mạnh.

7

Ngày cưới được ấn định vào hai tháng sau.

Thời gian trôi qua từng ngày,

mối quan hệ giữa tôi và Bạc Thẩm Dã cũng ngày càng gần gũi, thân mật hơn.

Nhóc con trong bụng cũng lớn dần,

và… lắm lời hơn hẳn lúc trước.

Vừa ăn tối xong, nó lại bắt đầu làm ầm lên:

【Mẹ ơi, đói rồi đói rồi! Con muốn ăn bánh kem dâu~ Bảo ba mua đi mà!】

Ban đầu tôi định lờ đi.

Nhưng không hiểu sao vừa nghe nhóc nhắc đến bánh kem dâu,

tôi lập tức… thèm đến mức nuốt nước bọt.

Không cưỡng lại được, đành gọi điện cho Bạc Thẩm Dã.

“Alo?”

Vừa bắt máy, tôi liền nhận ra trong giọng anh mang theo vẻ căng thẳng khó nhận thấy.

“Có chuyện gì à?”

Tôi ngập ngừng một chút:

“Cái đó… em muốn ăn bánh kem dâu.”

Anh ngẩn ra một lúc, rồi thở phào nhẹ nhõm.

“Được, anh mua cho em.”

Rõ ràng vẫn chưa đến giờ tan làm,

vậy mà chưa tới 20 phút sau, Bạc Thẩm Dã đã xuất hiện ở cửa nhà.

Không chỉ mang theo bánh kem dâu,

còn có cả trà xanh sô cô la, đủ loại vị khác nhau.

Tôi sững sờ nhìn anh:

“Anh định dọn cả tiệm bánh về nhà à?”

Anh ho khẽ hai tiếng, không nói gì.

Nhóc con trong bụng thì kích động hơn tôi gấp trăm lần:

【Con yêu ba quá đi mất! Ba là ông bố tuyệt nhất thế giới!

Cũng là người chồng tuyệt nhất luôn!】

Giọng nói mềm mại ấy,

như một sợi lông vũ nhẹ nhàng lướt qua trái tim tôi, khiến lòng cũng ngứa ngáy theo.

Tôi khẽ gật đầu.

Công nhận là đúng thật.

Những ngày sau đó, tôi sống trong sự bình yên và hạnh phúc.

Giọng nói của nhóc con luôn vang lên trong đầu,

khiến những ngày tưởng như đơn điệu cũng trở nên đầy màu sắc.

【Ba hôm nay ôm mẹ đó! Tim đập thình thịch luôn nha! Ba ngượng lắm luôn á!】

【Chờ con ra đời, con sẽ giúp mẹ quản chặt ví tiền của ba! Rồi mua thật nhiều váy xinh cho mẹ luôn!】

【Mẹ ơi mẹ ơi! Ba tặng mẹ viên kim cương bự lắm luôn đó! Giấu trong ngăn kéo phòng làm việc! Mau mau “vô tình” phát hiện đi nè!】

Tôi khựng lại một chút,

rồi cuối cùng không kìm được sự tò mò, bước lên tầng hai, đến phòng làm việc.

Ngăn kéo không khóa.

Vừa kéo ra, lập tức nhìn thấy một chiếc hộp nhung màu xanh dương.

Ngón tay tôi khẽ run lên vì kích động.

【Mẹ ơi mẹ ơi! Mau mở ra đi!】

Dưới sự giục giã không ngừng của nhóc con, tôi mở nắp hộp.

Một viên kim cương lấp lánh lóe sáng đến mức tôi phải nhắm tịt mắt lại.

【Mẹ ơi mẹ ơi! Mau đeo vào đi! Đây là quà sinh nhật ba tặng mẹ đó!】

Nhưng lần này, tôi không nghe lời nhóc.

Tôi nhẹ nhàng đóng hộp lại, đặt nó về chỗ cũ, y như chưa từng đụng vào.

【Mẹ ơi! Chẳng lẽ mẹ không thích chiếc nhẫn này sao?!】

Tất nhiên là không phải.

Tôi rất thích.

Chỉ là… đây là món quà mà Bạc Thẩm Dã đã chuẩn bị cho tôi một cách bí mật,

một điều bất ngờ mà anh muốn tự tay trao tặng.

Nếu để anh biết tôi đã phát hiện ra sớm như vậy,

thì… món quà bất ngờ đó sẽ chẳng còn là bất ngờ nữa.

Chắc hẳn anh sẽ thất vọng lắm nhỉ…

Tôi mang theo niềm vui ngập tràn,

chờ đợi khoảnh khắc anh tự tay đeo chiếc nhẫn ấy lên tay tôi.

Tiệc sinh nhật của tôi được tổ chức tại biệt thự ven biển nhà họ Bạc.

【Woa ơi! Nhiều người quá trời luôn! Mẹ ơi con muốn ăn que kem kia kìa!】

Nhóc con ríu rít không ngừng trong đầu, khiến tôi vừa buồn cười vừa thấy hạnh phúc.

Nhân viên phục vụ đẩy bánh sinh nhật đến giữa phòng,

mọi người vây quanh tôi, đồng thanh hát bài chúc mừng sinh nhật.

Tôi nhắm mắt lại, âm thầm ước nguyện:

Cầu mong con luôn khỏe mạnh.

Cầu mong khoảnh khắc này… kéo dài mãi mãi.

Khi vừa mở mắt ra —

không gian bỗng tối lại.

Giai điệu vui vẻ chuyển thành giai điệu dịu dàng, trầm lắng.

Một luồng ánh sáng chiếu rọi —

trong vùng sáng ấy, Bạc Thẩm Dã đang đứng đó,

quỳ một gối xuống đất,

trong tay cầm chiếc hộp nhung màu xanh dương quen thuộc.

Ánh mắt anh lúc ấy… là thứ dịu dàng và nghiêm túc mà tôi chưa từng thấy bao giờ.

“Ngôi Sao…

Anh còn thiếu em một lời cầu hôn.

Hôm nay, anh muốn bù đắp điều đó.”

“Được ở bên em, là chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc đời này của anh.

Quãng đời còn lại, anh sẽ bảo vệ em, yêu thương em,

cũng sẽ yêu thương con của chúng ta.

Gả cho anh nhé.”

Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh.

Bàn tay cầm nhẫn… đang khẽ run.

Tầm nhìn của tôi bỗng trở nên nhòe đi.

Nước mắt bất chợt rơi xuống, chẳng thể kìm được.

【Mẹ ơi mẹ ơi mau đồng ý đi!!! Ba đẹp trai quá đi mất! Hu hu hu cảm động quá rồi!】

Giọng nhóc con trong bụng cũng run run đầy xúc động, khiến tôi không nhịn được bật cười trong nước mắt.

Tôi đưa tay ra, giọng nghẹn lại nhưng đầy kiên định:

“Được. Bạc Thẩm Dã, em đồng ý lấy anh.”

Anh cuối cùng cũng nở nụ cười.

Tay run rẩy, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn ấy lên ngón tay tôi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)