Chương 8 - Chạy Theo Ánh Sáng

Lúc ấy, tôi muốn tham gia một cuộc thi nhiếp ảnh quốc tế.

Cậu đàn em làm mẫu ảnh cho tôi đột nhiên bị viêm dạ dày cấp tính, trưởng câu lạc bộ đành đi nhờ vả khắp nơi, tìm cho tôi một người mẫu khác.

Không ai ngờ tới, lần này người tới cứu tôi là Cố Dực.

Tôi vẫn nhớ phản ứng kinh ngạc của mọi người khi nhìn thấy anh ấy đẩy cửa vào và nói mình sẽ làm mẫu giúp tôi.

Chiếc máy ảnh trong tay chủ tịch câu lạc bộ suýt thì rơi xuống đất.

Có người mừng rỡ, có người kinh ngạc, nhưng không ai giấu được vẻ khó tin trên mặt.

Tôi nhìn dáng vẻ không thể tin nổi của chủ tịch câu lạc bộ, buồn cười vỗ vai anh ấy.

Cậu ấy cuối cùng cũng tỉnh táo lại, vội vàng nghênh đón Cố Dực bước vào.

Không ai biết vì sao một người lạnh lùng, xa cách như Cố Dực lại đồng ý tới đây làm mẫu ảnh.

Nhưng ngoại hình của anh rất xuất chúng, chân dài, có khí chất, là ứng cử viên tốt nhất để làm mẫu ảnh cho chúng tôi.

Cứ như thế, chúng tôi nhanh chóng phối đồ và trang điểm cho Cố Dực, chỉ sợ anh đổi ý chạy mất.

Mà tôi là thợ chụp ảnh chính trong ngày hôm đấy, tôi chỉ nhẹ nhàng nói với anh cảm giác mà tôi cần, sau đó bắt tay vào làm việc một cách nghiêm túc.

Điều chúng tôi không ngờ tới là Cố Dực luôn tỏ ra thờ ơ, nhưng khi đối diện với ống kính, anh ấy như thể có một năng lực thần kì.

Buổi quay chụp diễn ra thành công tốt đẹp ngoài mong đợi, đây là lần đầu tiên tôi gặp một người mẫu có thể cho ra cảm giác tốt như vậy, vui vẻ đến mức nói chuyện với anh vài câu.

Đến khi buổi quay chụp kết thúc, Cố Dực vào phòng thay đồ để thay quần áo và cởi bỏ phụ kiện.

Tôi không chờ đợi nổi, nóng lòng lắp thẻ nhớ vào máy tính và bắt đầu lọc ảnh.

Những người khác đều đang bận rộn dọn dẹp.

Tôi mải mê xem đến mức không nhận ra có người đứng phía sau mình.

Cố Dực không rời đi luôn mà đứng ở phía sau tôi, anh không nói gì, đợi tôi xem xong ảnh rồi mới nói một câu, “Cậu rất thích chụp ảnh sao?”

Lúc ấy tôi không biết có người ở phía sau lưng, bị anh làm giật mình.

Tôi ngạc nhiên quay đầu, nhìn thấy đôi mắt đen láy của Cố Dực đang chăm chú nhìn tôi.

Đó là lần đầu tiên tôi và Cố Dực nói chuyện ở khoảng cách gần như vậy.

Mặc dù biết anh là nhân vật có tiếng trong trường, nhưng nhìn thấy gương mặt tuấn tú kia, tôi vẫn cảm thấy thẹn thùng.

Tôi cúi đầu, gượng cười, nhỏ giọng nói, “Đúng vậy, mình rất thích.”

Thậm chí tôi còn không biết Cố Dực có nghe rõ câu trả lời của tôi không.

Lúc đó anh không nói thêm gì, chỉ cảm ơn tôi vì ngày hôm nay, sau đó vội vã rời đi.

Đó là một trong số ít những lần tôi và Cố Dực nói chuyện với nhau.

Vào thời điểm đó, tôi chưa từng nghĩ tới, sau này mối quan hệ của chúng tôi lại trở nên thân mật đến vậy.