Chương 3 - Chạy Theo Ánh Sáng
Sau khi Cố Dực nói xong, bầu không khí trở nên im lặng đến đáng sợ.
Hai giây sau, cả phòng bao bùng n ổ.
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, va phải ánh mắt sâu không đáy của Cố Dực.
Trên gương mặt anh vẫn là nụ cười nhàn nhạt đó, bình tĩnh ứng phó với tất cả những câu hỏi và lời trêu ghẹo của mọi người.
Tôi hoảng sợ, tay cầm cốc nước run lên, làm nó đổ xuống váy tôi.
Hơi ấm của nước kéo tôi về hiện thực.
Tôi đứng dậy, bối rối lấy khăn giấy lau đi.
Lớp trưởng chạy đến, lo lắng cầm ly nước giúp tôi.
“Cậu có sao không? Có bị bỏng không?”
Tôi nhẹ nhàng lên tiếng, lúc này mới phát hiện giọng mình cũng run run theo, “Không có.”
Tôi ho nhẹ hai lần, sau đó giả vờ bình tĩnh nói, “Không sao, chắc là do hôm qua mình tăng ca quá muộn nên hôm nay hơi mệt.”
Tôi lấy giấy lau váy, ngón tay vô thức nắm chặt tờ giấy, cố nặn ra một nụ cười, áy náy lên tiếng, “Xin lỗi mọi người, mình không được khỏe nên xin phép về trước, mọi người ở lại chơi vui vẻ nha, hẹn gặp lại vào dịp khác.”
Sau đó, tôi không nói thêm gì, chỉ cầm chiếc túi xách của mình lên, sau đó cúi đầu rời đi.
Mãi đến khi rời khỏi khách sạn, ra đến mặt đường, làn gió mát rượi thổi vào hai má nóng bừng của tôi, lúc này tôi mới cảm thấy bình tĩnh lại.
Kể từ khi Cố Dực xuất hiện, mọi thứ đều phát triển theo một chiều hướng khác.
Tôi n ô n nghén, Cố Dực thừa nhận mình đã kết hôn trước mặt mọi người, còn có ánh mắt của anh…
Tôi đứng bên đường, vuốt ve bụng mình theo bản năng.
Mặc dù chưa chắc chắn có phải trong này có một sinh mệnh mới hay không.
Nhưng sâu thẳm trong trái tim tôi vẫn có một cảm giác mong chờ mãnh liệt.
Tôi đứng đó, trong lòng giống như có rất nhiều suy nghĩ ngổn ngang, nhưng cũng giống như chẳng có suy nghĩ gì.
Không biết qua bao lâu, tôi nghe thấy tiếng bước chân đều đều từ phía sau lưng mình.
Quay đầu lại theo bản năng, vô tình đối diện với ánh mắt nặng nề của Cố Dực.
Trên người anh khoác một chiếc áo mỏng, có vẻ anh ấy cũng xin phép về sớm giống như tôi.
Tôi mấp máy miệng, ngây ngốc nhìn anh.
Nhưng đến khi anh bước đến trước mặt tôi, tôi cũng không nói ra được lời nào.
Cố Dực cụp mắt, nụ cười lịch sự giống như trong phòng bao biến mất, lúc này, anh ấy càng giống người chồng cũ mà tôi quen thuộc hơn.
Chúng tôi mặt đối mặt ở ven đường, nhưng không ai chủ động lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng.
Không biết qua bao lâu, đến khi tôi cảm thấy không thể chịu đựng bầu không khí này được nữa, cuối cùng Cố Dực cũng lên tiếng.
Anh bất lực thở dài, lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, bình tĩnh nhìn tôi.
“Đi thôi, đưa em về nhà.”