Chương 23 - Chạy Theo Ánh Sáng

Không được, không thể.

Tôi không thể giống mẹ tôi, không thể bị tình yêu ăn mòn tâm trí.

Tôi phải tỉnh táo.

Phải biết rõ, cuộc hôn nhân này chỉ là kết quả của một lần say r ượu.

Chúng tôi đến với nhau vì trách nhiệm.

Chỉ là một cuộc hôn nhân mà thôi.

Tôi thật sự rất sợ hãi, tôi biết rõ bản thân mình tầm thường bao nhiêu, tôi không xứng với một người luôn luôn tỏa sáng giống như Cố Dực.

Cho nên tôi mới chạy trốn.

Tôi vờ như không có việc gì, đề cập đến chuyện ly hôn với Cố Dực.

Sau đó, dưới ánh mắt khó tin của anh ấy, tôi đích thân nắm lấy tay anh, từng nét từng nét viết tên anh vào bản thỏa thuận ly hôn.

Tôi không biết mình đã khóc bao lâu, cũng không biết mình chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.

Đến khi mở mắt ra, tôi vẫn đang ôm chặt chiếc máy ảnh mà Cố Dực tặng, hai mắt sưng híp.

Tôi mở điện thoại lên xem giờ, lúc này là sáu giờ tối, đúng lúc đến giờ ăn tối.

Tôi cố tình phớt lờ tin nhắn của Cố Dực, đứng dậy cất máy ảnh đi, sau đó vào nhà tắm thay quần áo rồi ra ngoài.

Khi tôi về nhà, đúng lúc mẹ và dì hộ tá vừa dọn thức ăn ra bàn.

Mẹ vừa nhìn thấy tôi, trong mắt không giấu được vẻ vui mừng.

Bà chạy nhanh đến kéo tay tôi, nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân.

Trước khi đến đây, tôi đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

Tôi nhẹ nhàng kéo tay bà, lém lỉnh nháy mắt, “Mẹ, chúng ta ăn cơm trước đi, ăn xong con với mẹ nói chuyện.”

Nghe xong, bà lập tức vui vẻ kéo tôi ngồi vào bàn ăn.

Đồ ăn dì hộ tá làm khá thanh đạm, trùng hợp vừa với khẩu vị hiện tại của tôi.

Sau bữa tối, dì hộ tá đi rửa bát và dọn dẹp nhà bếp.

Tôi ngồi trên ghế sô pha, thì thầm với mẹ, “Mẹ ơi, con có th a i rồi.”

Mẹ tôi sững sờ một lúc, sau đó vui vẻ hỏi han, “Thật sao? Mấy tháng rồi? Tiểu Dực biết chưa?”

Tôi buồn cười ra hiệu cho mẹ bình tĩnh lại.

Dưới ánh mắt kích động của bà, tôi kiên nhẫn trả lời từng câu một, “Thật ạ, đã hơn hai tháng, Cố Dực cũng biết rồi.”

Mẹ tôi vui vẻ đến mức nói năng lộn xộn.

Thậm chí còn vui mừng đến mức nước mắt trào ra.

Tôi nhẹ nhàng lau nước mắt cho mẹ, một lúc lâu sau bà mới nghẹn ngào nói, “Câm Câm, mẹ thật sự rất vui.”

Bà nắm chặt tay, áy náy nhìn tôi.

“Mẹ biết, chuyện của ba mẹ ít nhiều cũng ảnh hưởng đến con, con vẫn chưa bước ra khỏi cú s ốc này.”

“Lúc đó, mẹ quá yếu đuối, bây giờ nghĩ lại mới nhận ra mẹ đã gây ra cho con quá nhiều áp lực.”