Chương 17 - Chạy Theo Ánh Sáng

Cố Dực bật cười, nhấc nhấc chiếc túi trong tay lên rồi nhẹ giọng giải thích, “Chiều nay anh đi thảo luận về bản án, trên người dính mùi th uốc lá, anh sợ ảnh hưởng đến không khí của em.”

Anh duỗi tay đưa túi cho tôi, cười nói, “Gọi điện không thấy em nghe máy, anh đoán là em đang đọc sách hoặc là học tập thứ gì đó. Thường thì những lúc như vậy em sẽ quên ăn cơm, vậy nên anh gọi chút đồ ăn rồi mang đến cho em.”

Tôi nhận lấy chiếc túi trong tay anh, nhẹ nhàng nói, “Cảm ơn anh.”

Cố Dực nhướng mày, nói không có gì, sau đó áy náy nhìn tôi, “Sáng mai anh phải đi gặp khách hàng, không đưa em đi làm được, em bắt taxi đi nhé, đừng đi xe buýt hay tàu điện ngầm.”

Tôi gật đầu trong vô thức, Cố Dực có vẻ vẫn chưa yên tâm.

Anh lấy điện thoại di động ra, gõ gõ vài cái, vài giây sau điện thoại tôi nhận được thông báo.

[Alipay nhận được 20000 tệ]

Tôi mở to mắt, “Sao anh lại chuyển t iền cho em?”

Cố Dực giơ tay, ra hiệu cho tôi bình tĩnh lại, sau đó giải thích, “T iền đi taxi, ăn uống, sinh hoạt, anh biết em không thiếu ti ền, nhưng anh bận quá, không có thời gian ở bên em, chuyển cho em ít tiền anh sẽ yên tâm hơn.”

Nghe anh nói xong, tôi cảm giác có điều gì đó tôi từng bỏ qua bỗng vụt qua tâm trí.

Trước kia, khi mới kết hôn, tôi từng nói với Cố Dực trong bữa ăn sáng là đi xe buýt và tàu điện ngầm vào giờ cao điểm thật sự rất đáng sợ.

Sau bữa ăn, Cố Dực chuyển cho tôi 10000 tệ.

Tôi giật nảy mình, lập tức chuyển lại ti ền cho anh.

Cố Dực thấy tôi chuyển t iền lại, chỉ hỏi tôi tại sao lại chuyển lại, tôi trả lời ‘Em có tiền’, sau này anh cũng không nói gì nữa.

Lúc ấy tôi đã quên mất chuyện mình từng phàn nàn trong bữa ăn, nên cũng không hiểu suy nghĩ của anh.

Bây giờ thời thế thay đổi, đứng ở một góc nhìn khác, tôi mới hiểu hành động lúc đó của Cố Dực.

Tôi kinh ngạc nhìn anh, vô thức nói, “Vậy trước kia anh chuyển ti ền cho em cũng vì nguyên nhân này sao?”

Khi chúng tôi ở bên nhau, chỉ có lần đó là Cố Dực chuyển t iền cho tôi mà không có lý do.

Cho nên tôi vừa nói xong, anh gật đầu.

“Lúc ấy anh cảm thấy công việc bận quá, không đưa đón em đi làm được, mỗi ngày em chen lấn ở xe buýt hay tàu điện cũng rất khó chịu, đi taxi sẽ tiện hơn.”

Tôi há miệng, dở khóc dở cười với sự thẳng thắn đến muộn này.

Cố Dực nhìn đồng hồ, hình như anh rất bận, lập tức chào tạm biệt tôi.

“Vậy anh đi trước nhé, em nhớ ăn cơm đấy, ngày mai tới đón em tan làm.”

Tôi phất phất tay không đáp lại.

Cố Dực thật sự rất bận, anh vừa nói xong đã vội vàng rời đi.

Tôi nhìn theo bóng anh khuất dần, đến khi nghe thấy tiếng cửa thang máy, tôi mới đóng cửa lại.

Một dòng điện ấm áp tràn vào trái tim tôi, thật sự rất dễ chịu.