Chương 5 - Cháu Gái Và Anh Lính Cứu Hỏa
Về đến nhà, nhìn Lục Kỳ đang ngồi chơi với cháu, lòng tôi cứ bồn chồn không yên.
Mãi mới đợi được Khai Tâm ngủ say, kết quả Lục Kỳ nhận được một cuộc điện thoại rồi đi luôn.
Tôi ...
Thôi được rồi .
Chỉ vì câu nói không đầu không đuôi của Lục Kỳ mà buổi tối tôi lại nằm mơ.
Mơ thấy một người anh hàng xóm quen biết từ thuở nhỏ.
Ngày ấy , bố mẹ bận rộn công việc, thường hay gửi tôi cho chị gái để chị dẫn đi chơi.
Ngặt nỗi, chị tôi từ nhỏ đã không đáng tin cậy, thuộc diện hay bị phụ huynh chỉ mặt bảo là " nhìn con nhà người ta kìa", chỉ sơ ý một cái là sẽ làm lạc mất tôi .
May mà có anh hàng xóm.
Lần đầu tiên bị lạc, lúc tôi đang khóc bù lo bù loa thì anh xuất hiện.
Anh nắm lấy tay tôi , nhét vào lòng bàn tay tôi một viên kẹo sữa Thỏ Trắng, còn dùng ống tay áo cẩn thận lau sạch nước mắt nước mũi cho tôi .
Sau đó đưa tôi về nhà.
Ở cái tuổi mà ai cũng tin Ultraman là ánh sáng ấy , tôi đã có Ultraman của riêng mình .
Sau này lại bị chị làm lạc, tôi không còn sợ nữa.
Vì tôi biết , chỉ cần tôi yên tâm đợi tại chỗ, nhất định anh sẽ tìm được tôi và đưa tôi về nhà.
Ngay cả khi đã biết đường về nhà rồi , nhưng khi bị chị làm lạc, tôi vẫn theo thói quen đứng yên tại chỗ chờ anh xuất hiện.
Nhưng anh không bao giờ xuất hiện nữa.
Mãi cho đến khi trời đã tối mịt, chị tìm thấy tôi , chị nói với tôi rằng, anh sẽ không bao giờ đến nữa...
Đột ngột.
Gương mặt người anh hàng xóm trong mơ và gương mặt của Lục Kỳ dần dần trùng khớp.
Đến lúc tỉnh lại , mắt tôi cay xè.
Nhìn trần nhà, tôi có chút thẫn thờ, lúc đó chỉ biết chạy theo sau gọi " anh ơi".
Chứ chẳng bao giờ hỏi anh tên là gì.
Một tia sáng lóe qua trong đầu.
Tôi lập tức cầm điện thoại gọi cho chị mình .
Tiếng chuông reo hồi lâu mới có người nhấc máy.
"Chị, có chuyện này em muốn ..."
" Tôi là anh rể em, chị em hiện không tiện nghe máy."
"..."
Giọng nói trầm khàn đầy nam tính truyền đến làm tôi ngượng đến mức ngón chân cũng muốn co quắp lại .
"Ồ, vậy để... để lát nữa em gọi lại , hai người cứ tiếp tục đi ."
"..."
Sau khi cúp máy, tôi đợi đúng hơn một tiếng đồng hồ mới nhận được điện thoại chị gọi lại .
Thật là quá đáng!
9
"Có việc gì?"
"..."
Sau hai giây im lặng, tôi lập tức vào thẳng vấn đề, sợ chậm một giây là nghe phải những âm thanh không nên nghe .
"Chị, chị còn nhớ anh hàng xóm ngày xưa hay đưa em về nhà không ?"
Vừa dứt lời, chị tôi hừ lạnh một tiếng.
Tôi : "???"
"Chị đương nhiên là nhớ, đâu có vô tâm vô tính như em."
"..."
Tôi nhịn!
"Chị ơi, vậy chị còn nhớ anh ấy tên là gì không ?"
"Lục Kỳ."
Tay tôi run b.ắ.n lên, suýt chút nữa thì làm rơi điện thoại.
Đúng là Lục Kỳ rồi !
Thảo nào, thảo nào tôi luôn cảm thấy anh ấy rất quen thuộc!
"Chị, vậy chị có biết tại sao ngày đó anh ấy lại đột ngột chuyển đi không ?"
"Gia đình xảy ra chuyện. Bố cậu ấy là lính cứu hỏa, đã hy sinh trong một lần làm nhiệm vụ. Mẹ cậu ấy không chịu nổi cú sốc nên đã đưa Lục Kỳ chuyển đi nơi khác, thay đổi môi trường để tránh gợi lại nỗi đau. Mà nói chứ, cậu nhóc đó đối xử với em tốt thật đấy, lúc đi gấp như thế mà vẫn cố đứng dưới lầu gọi với lên mấy tiếng, dặn chị nhớ đón em về nhà."
"..."
Sống mũi tôi bỗng cay xè.
Sau khi cúp điện thoại, tôi mất ngủ.
Những ký ức tưởng chừng đã bị thời gian gột rửa sạch sẽ bỗng chốc ùa về tấn công tâm trí tôi .
Hóa ra , mỗi lần tôi cảm ơn, Lục Kỳ lại đáp lại một câu đầy ẩn ý: "Nên làm mà".
...
Kể từ khi biết Lục Kỳ chính là anh hàng xóm năm xưa, tôi lại chẳng còn cơ hội tiếp xúc với anh nữa.
Anh quá bận rộn.
Trên ghế sofa, cháu gái nhỏ vừa nhìn tôi đang thẫn thờ, vừa nhai khoai tây chiên rôm rốp.
"Dì ơi, dì phải chủ động tấn công đi chứ. Dù sao thì một người anh đẹp trai như thế, bỏ lỡ là mất luôn đấy."
"..."
Oa oa.
Tim tôi như bị đ.â.m trúng một nhát.
Tôi quyết định... không ngại ngùng mà hỏi "kẻ dưới "!
Tôi ghé sát vào con bé: "Khai Tâm, con thấy dì nên chủ động tấn công thế nào đây?"
Rôm rốp.
Con bé ăn nốt miếng khoai tây cuối cùng, rồi xòe tay ra trước mặt tôi .
"Dì ơi, điện thoại."
"?"
Tôi ngoan ngoãn đưa điện thoại qua và chứng kiến cảnh tượng tiếp theo.
Khai Tâm vào khung chat giữa tôi và Lục Kỳ, gửi một câu: "Em nhớ anh quá đi mất", sau đó canh đúng lúc gần hai phút thì nhấn thu hồi.
Tôi : "???"
"Xong rồi , dì ơi, điện thoại trả dì này ."
Tôi ngớ người .
"Dì yên tâm đi , đợi anh ấy nhìn thấy nhất định sẽ tìm dì ngay. Mẹ con toàn làm thế với bố thôi, cứ gửi tin nhắn cho bố rồi lại đột ngột thu hồi."
"..."
Giỏi thật đấy.
Đứa trẻ này chắc là "tinh ranh thành thần" rồi !
Sự thật chứng minh, chiêu này thực sự hiệu quả.
Lục Kỳ nhanh chóng gọi điện lại .
Nghe giọng nói trầm thấp ấm áp ấy , tôi nghẹn lời.
"Cố Hoan."
"À... không có gì đâu , vừa rồi em bị trượt tay, gửi... gửi nhầm thôi."
Một khoảng im lặng bao trùm.
Hồi lâu sau .
Lục Kỳ mới lên tiếng: "Cố Hoan, anh cũng nhớ em."
Tôi : "???"
" Nhưng câu này , đừng có gửi lung tung nhé."
"..."
Oa oa.
Cái kiểu nói chuyện ngắt quãng này đúng là dọa c.h.ế.t người ta mà!
Nhân cơ hội này , cộng thêm sự cổ vũ nhiệt tình của cháu gái, tôi đã thành công mời được Lục Kỳ đến nhà ăn cơm với lý do cảm ơn anh đã giúp đỡ.
10
Lúc chuông cửa reo, tôi đang ở trong bếp sơ chế nguyên liệu.
Quay đầu lại , tôi thấy Lục Kỳ đang tựa cửa, nhìn tôi chằm chằm.
Dưới ánh đèn trắng lạnh của phòng bếp, khuôn mặt với những đường nét sâu hoắm của Lục Kỳ trông cực kỳ điển trai.
Nhịp thở của tôi bỗng khựng lại .
Giây tiếp theo, quả cà chua trên tay tôi lăn thẳng xuống chân Lục Kỳ.
Tôi : "???"