Chương 1 - Chấp Nhận Hay Buông Bỏ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Lần đầu tiên Cố Nghiễn Trần ngoại tình, mắt đỏ hoe kéo ả nhân tình đến trước mặt tôi, nói để tôi toàn quyền xử lý.

Vì yêu anh ta đến tận xương tủy, tôi đã chọn tha thứ, coi đó là một sai lầm nhất thời.

Lần thứ hai, tôi đích thân sắp xếp để người phụ nữ kia ra nước ngoài, ra lệnh cô ta vĩnh viễn không được quay về.

Trong buổi tiệc đính hôn, Cố Nghiễn Trần bóp chặt cổ tôi, lưỡi dao gí thẳng vào bụng dưới.

Đôi mắt đỏ ngầu, anh ta gằn từng chữ:

“Thẩm Lâm đâu? Cô ấy có thai rồi, em biết không?”

“Đó là lỗi của anh, nếu em muốn trách thì cứ trút hết lên đầu anh. Thẩm Lâm chỉ là một cô gái nhỏ, cô ấy không đáng chịu những thứ này. Anh xin em, chỉ cần con an toàn chào đời, anh có thể thề cả đời này sẽ không gặp lại cô ấy nữa.”

“Em sợ sinh con đau phải không? Chúng ta chỉ cần đứa con trong bụng Thẩm Lâm thôi, được không? Em yên tâm, đứa bé sẽ chỉ nhận em là mẹ ruột, đây là lời hứa của anh dành cho em.”

Mũi dao rạch qua da, máu rịn ra nơi bụng.

Tôi mỉm cười, thốt ra chỗ ẩn thân của Thẩm Lâm.

Tiếng cửa bị đập mạnh, tôi run rẩy rút điện thoại, bấm số quen thuộc.

“Lần này cậu nói đúng… có thể giúp tôi một tay không?”

1

Đầu dây bên kia là tiếng chửi khe khẽ, rồi thở dài bất lực:

“Không báo sớm hơn đi, tôi đã ra nước ngoài rồi, giờ muốn tôi giúp kiểu gì?”

“Đại tiểu thư nhà họ Tô, chẳng phải tôi nói rồi sao, cô thông minh một đời, thế mà lại vấp ngã hai lần cùng một gã đàn ông. Tình cảm của cô hết thảy đều bù cho trí khôn rồi chắc?”

Tôi siết chặt vết thương, giọng chua xót:

“Xin lỗi, lần này coi như tôi nợ cậu. Dự án hợp tác sau tôi sẽ nhường ba phần lợi nhuận, đủ chứ?”

Bên kia lập tức im vài giây, rồi hứng thú dâng cao:

“Gửi thời gian, gửi địa điểm. Đảm bảo tôi sẽ có mặt đúng lúc.”

“Sau này có chuyện như vậy, nhớ tìm tôi, tuyệt đối công bằng đôi bên.”

Tôi gửi toàn bộ kế hoạch hôn lễ cho Hạ Thâm.

Anh ta nhanh chóng gửi lại một biểu tượng ok.

Căn biệt thự từng chuẩn bị làm tân phòng bị Cố Nghiễn Trần đập phá tan hoang, giống hệt tâm trạng tôi lúc này.

Tự mình xử lý xong vết thương, tôi loạng choạng rời đi, đến khách sạn làm thủ tục nhận phòng.

Chưa kịp nghỉ ngơi, điện thoại lại reo.

Tiếng động cơ máy bay ầm ầm, nhưng tôi vẫn nghe rõ giọng nói đầy phẫn nộ bị nén xuống của anh ta:

“Vãn Vãn, anh đang trên máy bay ra nước ngoài, tối nay không thể ở bên em. Anh xin lỗi, vừa rồi là anh quá xúc động, vốn không định làm em bị thương.”

“Em có đau lắm không? Để anh bảo bác sĩ riêng đến xem…”

“Không cần.”

Tôi lạnh lùng ngắt lời.

Không khí đầu bên kia đột nhiên trầm xuống.

“Tô Vãn, anh đã nói rồi, chuyện giữa anh và Thẩm Lâm chỉ là ngoài ý muốn. Anh bị người ta hạ thuốc, mới nhận nhầm cô ấy thành em. Giờ chuyện đã xảy ra, anh chỉ có thể nhận trách nhiệm, chẳng lẽ em muốn đứa trẻ nhà họ Cố sinh ra ở nước ngoài?”

“Trước đây em đã từng tha thứ cho anh một lần, sao giờ lại làm ầm lên thế? Một tuần nữa là đến hôn lễ rồi, tối nay em nên bình tĩnh lại đi.”

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt dừng lại ở đoạn chat với Hạ Thâm, giọng tôi lạnh buốt:

“Không cần. Tôi sẽ không kết hôn với anh.”

“Cố Nghiễn Trần, tôi đã nói rồi, trong mắt tôi không chịu được một hạt cát.”

Anh ta bùng nổ tức giận:

“Không kết hôn? Em đùa gì vậy? Tiệc đính hôn vừa xong, cả thế giới đều biết Cố gia và Tô gia sắp liên hôn. Giờ em lại nói thế? Muốn lấy chuyện này ra uy hiếp anh à?”

“Tô Vãn, chúng ta lớn lên cùng nhau, em còn không hiểu anh sao? Nếu không bị gài bẫy, anh tuyệt đối không phản bội em!”

“Người ta nói sự việc không quá ba lần. Anh mới phạm hai lần, đợi đứa bé sinh ra, anh hứa Thẩm Lâm cả đời này sẽ biến mất trước mặt em. Thế vẫn không được ư?”

Nước mắt tràn ra, khóe môi tôi lại nhếch thành nụ cười cay đắng.

“Vậy anh muốn tôi ngày ngày phải nhìn đứa con anh có với người khác, để nó trở thành vết nhắc nhở sống về sự phản bội của anh ư?”

“Cố Nghiễn Trần, tôi không làm được. Xin lỗi.”

Đầu dây kia vang lên tiếng gào giận dữ:

“Được! Nhớ kỹ những gì em nói. Đừng có hối hận! Đàn ông cùng thân thế như anh, ai mà chẳng có tình nhân bên ngoài? Anh đã đưa Thẩm Lâm cho em xử lý, thế là tận tình tận nghĩa rồi. Em chấp nhận thì cưới, không chấp nhận thì cút, tùy em!”

Tút tút…

m thanh ngắt kết nối lạnh lẽo vang vọng trong căn phòng khách sạn.

Ô cửa kính phản chiếu bóng dáng thê thảm của chính tôi.

Căn phòng số 13520 này, từng là chốn hẹn hò yêu thương anh ta thích nhất.

Ngày lễ tình nhân, sinh nhật, kỷ niệm.

Gần như tất cả ký ức ngọt ngào của chúng tôi đều khắc ở đây.

Nhưng giờ, chỉ còn tôi vẫn nhớ.

Tin tôi hủy hôn nhanh chóng bị Cố Nghiễn Trần báo cho ba mẹ tôi.

Điện thoại lập tức dồn dập gọi đến.

“Vãn Vãn, xảy ra chuyện gì thế? Sao Nghiễn Trần nói con đòi hủy hôn?”

“Chuyện này không thể đùa được đâu, con không được hồ đồ.”

Tôi rúc sâu vào chăn, giọng nghẹn ngào:

“Nhân tình của anh ta mang thai rồi.”

“Đàn ông ai chẳng có lúc sai lầm, bỏ cái thai đi chẳng phải xong sao—”

“Con không phải hủy hôn, chỉ là thay đổi người khác. Ba mẹ cũng quen, Hạ Thâm.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)