Chương 3 - Chào Tạm Biệt, Tưởng Phu Quân
Ông Tưởng cầm lấy ảnh, nhìn thấy hình ảnh một gia đình ba người trong đó, sắc mặt liền tối sầm lại.
Ông im lặng một lúc, rồi nói. “Hiên Tuyết, con yên tâm, chuyện này bố sẽ cho con một lời giải thích.”
Tôi không có thời gian nghe hai ông bà sám hối.
Tôi lạnh lùng nói. “Không cần đâu, dù sao cũng không ảnh hưởng đến việc tôi ly hôn với Tưởng Văn Tuyên.”
Nói xong, tôi đứng dậy gọi con gái chuẩn bị đi.
Thấy tôi không đùa, ông cụ liền lấy ảnh ném mạnh vào mặt bà Tưởng, lớn tiếng mắng:
“Bà nhìn xem bà dạy con trai tốt đấy! Làm ra chuyện như thế này!”
Bà Tưởng bị ném ảnh vào mặt, ngơ ngác không ngờ chồng lại đổ lỗi lên mình, liền chỉ vào mũi ông mà mắng.
“Ông đồ không có lương tâm! Không phải ông đồng ý thì tôi mới tìm cho Văn Tuyên sao?! Đồ già không ch,et, còn dám đổ lỗi cho tôi? Ông có lương tâm không hả!”
Sau đó, bà Tưởng ngồi phịch xuống đất, đập đùi, vừa khóc to vừa kể lể nỗi khổ của mình suốt những năm qua.
Ông cụ bị vạch trần, một tay ôm ngực, một tay chỉ vào bà đang ngồi dưới đất, thở hổn hển không nói nên lời.
Tất cả diễn ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
“Oh~ Thì ra là hai người tìm cho Tưởng Văn Tuyên hả”
Tôi khoanh tay, đứng đó nhìn hai người cộng lại gần 200 tuổi đang diễn kịch trước mặt.
“Hóa ra nhà họ Tưởng xem Lâm Hiên Tuyết tôi là đồ ngốc!”
Hai người đang diễn kịch khựng lại, biểu diễn càng thêm hăng hái.
Bà Tưởng khóc đủ rồi, nghĩ rằng nhà họ không thể thiếu sự dựa dẫm của nhà họ Lâm, liền nhanh chóng đến bên tôi, ôm chặt lấy chân tôi.
“Hiên Tuyết à, con cũng phải thông cảm cho mẹ chứ.”
“Mẹ chỉ muốn bế cháu thôi, nhà họ Tưởng không thể không có người nối dõi!”
“Mẹ nhất thời hồ đồ, biết con không định sinh thêm con, mới nghĩ ra cách hồ đồ này.”
“Mẹ xin lỗi con, Hiên Tuyết! Con đừng ly hôn với Văn Tuyên nhé!”
Thấy tôi không phản ứng, bà Tưởng định ôm lấy chân Lâm Giao Giao bên cạnh, nhưng bị cô bé tránh ra.
Bà Tưởng đứng khựng lại một giây, hai tay ôm mặt, sám hối.
“Giao Giao à, con cũng muốn có em trai mà phải không? Chẳng lẽ con không vui khi có thêm em trai sao?”
“Dù sao nó cũng là con ruột của bố con, là em trai cùng cha khác mẹ của con!”
Lâm Giao Giao tránh tay mẹ Tưởng khi bà cố với lại để nắm tay cô bé.
“Không vui đâu, con chỉ thấy kinh t,ởm. Các người kinh t,ởm, Tưởng Văn Tuyên cũng kinh t,ởm. Hơn nữa, con mang họ Lâm, là con một, mẹ con chỉ có mỗi con thôi.”
Nghe vậy, mẹ Tưởng lẩm bẩm chửi Lâm Giao Giao không hiểu chuyện, sau đó nhanh chóng thay đổi nét mặt cầu xin tôi. “Trẻ con không hiểu chuyện, Hiên Tuyết con không hiểu sao?”
“Có con trai mới không bị bắt nạt, đến lúc đó nhà họ Lâm mới có chỗ dựa! Mẹ làm vậy cũng là vì nghĩ cho nhà họ Lâm!”
“Con không muốn Giao Giao sau này lấy chồng, bị bắt nạt mà không có chỗ dựa sao? Mẹ làm tất cả là vì con, vì nhà họ Lâm, con phải biết ơn chứ.”
Càng nói, mẹ Tưởng càng cảm thấy mình đúng, rằng nhà họ Lâm không biết điều, rằng Lâm Hiên Tuyết không rộng lượng, rằng Lâm Giao Giao không hiểu chuyện.
“Hừ! Đây mới là mục đích của các người chứ gì? Muốn Tưởng Văn Tuyên sinh con trai để sau này chiếm đoạt tài sản của nhà họ Lâm!” Lâm Giao Giao đẩy nhẹ mẹ Tưởng, tức giận trừng mắt nhìn hai ông bà.
“Các người có lòng tham đến nỗi muốn nuốt trọn nhà họ Lâm! Ông ngoại tôi còn chưa ch,et mà các người đã tính toán rồi, có phải quá sớm không!”
Lời của Lâm Giao Giao như chọc đúng tim đen của mẹ Tưởng, bà nhanh chóng đứng dậy, mặt mày dữ tợn, chỉ vào Lâm Giao Giao mà mắng.
“Con bé vô giáo dục, đó là bố con, sao dám gọi tên thẳng thừng! Nếu không phải con mang họ Lâm, bà cũng chẳng tìm cho bố con ngoại tình!”
Nói xong, bà định xắn tay áo lên để xử lý Lâm Giao Giao.
Con gái sợ hãi trốn sau lưng tôi, tôi nhẹ nhàng đẩy mẹ Tưởng, bà lập tức ngã xuống đất, giả vờ đ,au đớn.
Tôi nhìn người gây ra trò hề này – ông Tưởng ngồi trên ghế xem kịch.
“Tôi đã hiểu rõ cái gọi là gia đình trí thức nhà họ Tưởng là loại người thế nào rồi.”
Cả nhà không có ai lương thiện.
“Cuộc hôn nhân này tôi không chỉ ly hôn, mà còn muốn Tưởng Văn Tuyên ra đi tay trắng!”
Nói xong, tôi kéo con gái ra khỏi nhà họ Tưởng mà không quay đầu lại.
Mẹ Tưởng nghe thấy Tưởng Văn Tuyên sẽ ra đi tay trắng, trong mắt lóe lên một tia hoảng hốt, lập tức đứng dậy, cố gắng giữ tôi lại.
15
Tập đoàn Lâm thị.
Tôi vừa họp xong, ra khỏi phòng họp, thư ký nhanh chóng bước tới gần tôi, thì thầm vào tai “Chủ tịch, cậu út nhà họ Lục đang ở văn phòng của chị, nói là có chuyện muốn bàn.”
Cậu út nhà họ Lục mà thư ký nhắc đến chính là người đã gửi email cho tôi.
Lục gia tam thiếu, Lục Trạch Hoa, cũng là người mà mọi người đồn đại là công tử ăn chơi.
Nói về Lục gia, gần đây mới bắt đầu thân thiết với nhà họ Lâm.
Vì Giao Giao và tiểu thư nhà họ Lục là bạn thân, nên các bậc cha mẹ cũng qua lại nhiều hơn.
Nhà họ Lâm tuy giàu có nhưng so với Lục gia thì vẫn còn kém xa.
Vì vụ ly hôn lần này, mối quan hệ giữa tôi và Lục tam thiếu cũng trở nên gần gũi hơn.
Tôi thắc mắc hỏi. “Cậu ấy đến đây làm gì?”
Thư ký lắc đầu, ngập ngừng nói. “Vừa rồi ông Tưởng gọi điện, đích danh yêu cầu gặp chị. Em nghe giọng ông ấy có vẻ giận.”
Tôi gật đầu ra hiệu đã hiểu.
“Chờ anh ta đến tìm thôi.”
“Khi Tưởng Văn Tuyên đến, bảo anh ta chờ tôi ở phòng họp.”
16
Văn phòng tầng 18.
Tôi đẩy cửa vào, thấy một người đàn ông mặc áo khoác biker đứng trước cửa sổ, vẻ mặt thảnh thơi nhìn ra xa.
“Gần đây cậu đến đây thường xuyên nhỉ? Sao vậy, tập đoàn họ Lục sắp phá sản, đến Lâm thị làm việc trước à?”
Đối diện với câu đùa của tôi, người đàn ông không hề giận, gãi đầu cười hì hì.
“Còn nói tôi nữa. Văn phòng tổng giám đốc mê tín của cô nằm ở tầng 18 mà?”
Tôi nhún vai, không phản bác.
Dù sao làm ăn, cầu chút may mắn cũng không sai.
“Nói đi, hôm nay cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Quay lại chủ đề chính, người đàn ông có vẻ ngập ngừng.
Lục Trạch Hoa căng thẳng xoa tay, rồi nhét tay vào túi, giọng yếu ớt. “Tôi muốn mời chị uống cà phê? Nhân tiện có vài thứ cho cô.”
Nhìn vẻ mặt do dự, bối rối của cậu ta, tôi không hiểu nổi.
Sáng sớm mà mời tôi uống cà phê gì chứ?
Tôi nhìn đồng hồ, mới nhận ra đã bận cả buổi sáng, giờ đã là trưa rồi.
Đang định đồng ý thì ngoài cửa vang lên tiếng thư ký ngăn cản gấp gáp và tiếng đàn ông giận dữ.
“Bảo Lâm tổng ra gặp tôi! Tôi là chồng của tổng giám đốc các người, dám cản tôi?! Tin không, tôi đuổi việc cô đấy!”
Ngay lập tức, cửa văn phòng bị đẩy mạnh.
Tưởng Văn Tuyên tức giận không để ý trong phòng còn có người khác, bước nhanh đến bàn làm việc, đấm mạnh xuống bàn.
“Cô dựa vào đâu mà cắt vốn đầu tư cho phòng tranh của tôi!”
So với sự giận dữ của anh ta, tôi rất bình tĩnh.
“Em họ nói phòng tranh có được vị trí hiện tại đều là công sức của anh. Để không cướp công của anh nên tôi chỉ có thể cắt vốn thôi.”
Tưởng Văn Tuyên bị tôi nói không biết đáp lại thế nào, quay sang lấy từ trong túi ra một bản thỏa thuận ném trước mặt tôi.
“Vậy đây là cái gì! Cô muốn ly hôn với tôi?!”
Bên cạnh, Lục Trạch Hoa nghe đến từ “ly hôn” mắt liền sáng lên, đứng dậy nói chậm rãi: “Nếu Lâm tổng còn bận, vậy Lục mỗ xin cáo từ trước. Tối chúng ta gặp nhau.”
Tôi gật đầu coi như trả lời Lục Trạch Hoa.
Tưởng Văn Tuyên lúc này mới nhận ra trong phòng còn có người, nhưng kẻ lăn lộn trong các buổi tiệc tùng như anh ta không biết cậu út nhà họ Lục không đi theo quy tắc thông thường.
Đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Lục Trạch Hoa, đến khi cậu ta biến mất ngoài cửa mới thu lại ánh nhìn.
Ngay lúc Tưởng Văn Tuyên chuẩn bị nổi giận, tôi lấy ra những bức ảnh.
Bị bắt quả tang ngoại tình, Tưởng Văn Tuyên không hề hoảng sợ, mặt dày không sợ trời đất.
“Đã bị phát hiện, tôi cũng chẳng có gì để nói. Mẹ tôi muốn bế cháu trai, tôi cũng muốn có con trai để thừa kế tài sản.”
“Giao Giao dù sao cũng không mang họ Tưởng, mẹ tôi và mấy người già cho rằng khác họ không phải người nhà, không thân thiết với Giao Giao.”
Nghe đến việc nhà họ Tưởng không thân thiết với Giao Giao vì con bé mang họ Lâm, tôi đứng dậy tát mạnh Tưởng Văn Tuyên một cái.
“Hừ! Ban đầu chúng ta đã nói rõ, đứa con đầu tiên dù là trai hay gái đều mang họ Lâm, nhà họ Tưởng đã đồng ý. Giờ lại nói không phải họ Tưởng nên không thân, không thấy nực cười sao?!”
Đến cái họ cũng phân biệt ai thân ai không, thật buồn cười.
Nói trắng ra trong thâm tâm họ vẫn khinh thường nhà họ Lâm làm kinh doanh.
“Đừng nói gì mà không phải họ Tưởng thì không thân.”
“Nói thẳng ra nhà họ Tưởng các người chỉ muốn có đứa con trai mang họ Tưởng để sau này thừa kế tài sản nhà họ Lâm phải không? Đừng làm bộ nói chuyện này một cách nhẹ nhàng, thanh tao.”
“Tôi nói cho anh biết, Tưởng Văn Tuyên, cái gì không phải của mình thì có nghĩ thế nào cũng vô ích.”
Khinh thường mà lại còn tham lam, thật là một gia đình kinh t,ởm!
Tưởng Văn Tuyên ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh, cuối cùng kìm nén cái tát này xuống.
“Ai biết được sau khi cô sinh Giao Giao xong lại không cần nữa. Việc tôi có con riêng không thể hoàn toàn trách tôi, cũng có phần lỗi của cô.”
Tôi bị sự vô liêm sỉ của Tưởng Văn Tuyên làm tức điên lên.
“C,út!”