Chương 1 - Chàng Hối Hận Cũng Đã Muộn
1
Năm thứ hai sau khi ta và Cố Hành Uyên thành thân, hắn liền rời kinh đến Yến Môn bình loạn.
Phương Bắc rét buốt, hắn đội gió dao sương kiếm, chịu đựng hết đêm dài này đến đêm dài khác.
Có người từ Yến Môn trở về, mang theo tin tức nói rằng Cố đại nhân y phục đơn bạc, nhưng lại không chịu nhận áo ấm do bách tính dâng tặng, đến mức đôi tay đều bị lạnh đến hỏng mất.
Phu quân xuất chinh xa xôi, theo lẽ thường, thê tử đều phải may áo lạnh cho chàng.
Thế nhưng, ta chỉ thờ ơ lần chuỗi Phật châu trong phòng, trong lòng chỉ nghĩ: “Chuyện này liên quan gì đến ta?”
Là hắn tự mình muốn cưới ta.
Đêm thành thân đầu tiên, ta đã nói rõ với hắn rằng lòng ta đã sớm tro tàn, sẽ không yêu hắn, cũng đừng đặt kỳ vọng gì vào ta.
Hắn hẳn là phải hiểu, cho dù hắn có ch,et ở Yến Môn, ta cũng chưa chắc sẽ đi thu thập tàn cốt cho hắn.
Hôm sau, ta ngủ đến tận trưa mới thức dậy.
Xuân Hỉ vội vã chạy vào phòng, vui mừng nói: “Phu nhân, Cố đại nhân gửi thư đến rồi!”
Ta nhận lấy, thậm chí không buồn liếc mắt một cái, liền nhẹ nhàng ném thẳng vào lò lửa.
Xuân Hỉ kinh hãi: “A! Phu nhân, sao người lại đốt mất rồi!”
“Không cần xem, ta biết trong thư viết gì.”
Chẳng qua cũng chỉ có bốn chữ: “Bình an, chớ nhớ.”
Cố Hành Uyên ra biên ải đã hai năm, mỗi tháng đều gửi thư về nhà.
Nhưng nội dung thư chưa từng thay đổi, chỉ có bốn chữ kia: “Bình an, chớ nhớ.”
Không biết hắn viết những thứ này làm gì.
Nơi này, vốn không có ai nhớ thương hắn cả.
Xuân Hỉ nhìn thư bị thiêu thành tro, lòng tiếc nuối nhưng cũng không dám nói gì với ta, chỉ lặng im một hồi rồi tìm cách dời chủ đề, cố gắng làm ta vui.
“Phu nhân, nô tỳ nghe nói Cố đại nhân ở Yến Môn trị quân có phương pháp, thanh danh cực cao, bách tính đều yêu kính ngài ấy. Nếu ngày sau hồi kinh, nói không chừng còn có thể được thăng quan nữa đấy!”
Ta thoáng ngẩn người, rồi khẽ cười: “Hắn sẽ không thăng quan được đâu.”
Hắn cưới ta, nữ nhi của tội thần, tự tay chặt đứt tiền đồ. Đời này, hắn sẽ không thể nào thăng chức.
Nhưng… cũng không phải là không có cơ hội.
“Phu nhân vừa nói gì ạ?” Xuân Hỉ có chút nghe không rõ.
Ta cười nhạt: “Ngươi ra ngoài đi. À, ta muốn ăn bánh lê dung, ngươi ra phố xem thử có không.”
Có lẽ đã quá lâu ta không cười với nàng, nàng vui vẻ ra mặt, vội vàng gật đầu chạy đi ngay.
Ta đóng cửa viện, tẩy mặt, kẻ mày, cài lên mái tóc bộ trâm ngọc lan mà ta yêu thích nhất.
Sau đó, ta từ đáy rương lấy ra bình hạc đỉnh hồng đã cất giấu từ lâu.
Rồi pha một chén trà mới, đổ hết hạc đỉnh hồng vào, khẽ lay động cho tan đều.
Chọn một góc nhỏ có ánh dương ấm áp, chậm rãi nhấp cạn chén trà độc.
Một tờ thư trong tay ta bị vò thành một cục giấy nhăn nhúm.
Trên đó, là tin tức phụ mẫu ta đã bệnh ch,et nơi Ninh Cổ Tháp.
Hôm nay, ta sẽ đi đoàn tụ cùng họ.
Trước khi cha ta vào lao ngục, đã sớm dự liệu được điều này.
Để bảo toàn tính mạng cho ta, ông quyết định gả ta đi, từ đó ta không còn mang họ Tiết nữa. Gia tộc sụp đổ, ta cũng có thể tránh khỏi tai ương.
Ông dốc hết tâm can, chỉ mong bảo vệ được ta, nhưng ông có từng nghĩ, nhà tan cửa nát, ta đơn độc một mình, thì làm sao mà sống nổi?
Hạc đỉnh hồng phát tác cực nhanh.
Ta quằn quại trong đ,au đ,ớn, co rúm lại nơi góc tường, thất khiếu chảy m,áu, móng tay bấu chặt vào bùn đất.
Khi Xuân Hỉ trở về, ta đã không còn hơi thở.
Hy vọng không dọa nàng sợ.
Ta nghĩ vậy, rồi chợt phát hiện mình đang lơ lửng giữa không trung, nhìn thấy Xuân Hỉ khóc lớn, hốt hoảng cõng ta chạy đi tìm đại phu.
Không có tác dụng đâu.
Đã uống hạc đỉnh hồng, thần tiên cũng khó cứu.
Đêm đó, ta hoàn toàn t,ắt th,ở.
Xuân Hỉ truyền tin bằng bồ câu đến Yến Môn, bốn ngày sau, Cố Hành Uyên trở về.
Từ Yến Môn đến kinh thành mất mười ngày đường, nhưng hắn suốt ngày đêm không nghỉ, đổi mấy con ngựa, ba ngày đã về đến nơi.
Mắt hắn đỏ ngầu, sắc mặt tiều tụy, vừa xuống ngựa đã lập tức xông vào trong.
Lúc đó, quan tài ta còn chưa đóng, thi thể tạm đặt trên chiếc giường nhỏ, may mà trời rét, chưa kịp hư hỏng.
Cố Hành Uyên ôm lấy ta, toàn thân run rẩy trong đau đớn, nghẹn ngào không thành tiếng.
“Từ Doanh, vì sao nàng lại đối xử với ta như vậy!”
Trên trán hắn nổi gân xanh, vài nhịp sau, hắn chợt phun ra một búng máu.
Ta nhìn hắn, vô cùng khó hiểu.
Cố Hành Uyên, ta đối xử với ngươi tệ đến thế, vì sao ngươi vẫn đau lòng vì ta?
Ta đã ch,et, ngươi không còn là phu quân của tội thần nữa, tương lai thăng quan tiến chức, một đường hanh thông, ngươi nên vui mừng mới đúng.
Thế nhưng Cố Hành Uyên không nghe thấy lời ta.
Hắn chỉ ôm chặt lấy ta, chẳng cách nào buông tay.
Xuân Hỉ đứng bên cạnh, hai mắt sưng đỏ, khóc rấm rứt, khuyên hắn đừng đau buồn, đừng tổn hại thân thể.
Nhưng Cố Hành Uyên như thể không nghe thấy, cứ thế ôm ta, dáng vẻ chật vật đến thảm hại, ngồi đó suốt một đêm dài.
Khi trời sáng, Xuân Hỉ trở lại, giật mình kinh hãi.
Mái tóc hắn đã bạc trắng.
Ta đứng nơi đây cả một đêm, nhưng vẫn không nghĩ ra, vì sao hắn lại thương tâm đến vậy?
Năm đó, phụ thân ta bị bắt vào lao ngục, cầu xin khắp nơi nhưng không ai dám đón nhận ta, một tiểu thư mang danh con gái tội thần.
Ngay cả thanh mai trúc mã của ta – Đại Lý Tự Thiếu Khanh Thẩm Nhất Mưu, cũng tránh ta như tránh ôn dịch.
Lúc ta hoàn toàn tuyệt vọng, Cố Hành Uyên lại đến cầu thân.
Hắn là tân khoa thám hoa lang, tài hoa xuất chúng, phẩm hạnh cao quý, hơn nữa dung mạo lại vô cùng tuấn mỹ.
Ngay cả đương kim tể tướng cũng muốn gả nữ nhi của mình cho hắn, nhưng hắn lại từ chối.
Hắn không chọn ai khác, mà lại muốn cưới ta – một kẻ tai họa.
Có người hỏi hắn vì sao.
Hắn chỉ nhàn nhạt đáp:
“Lúc ta nhập kinh, Tiết đại nhân từng ban cho ta một bát nước giải khát. Ta cưới nàng, coi như là báo đáp ân tình một bát nước này.”
Nhưng, Cố Hành Uyên, nếu chỉ vì một bát nước…
Vậy vì sao khi ta ch,et đi, ngươi lại đau lòng đến mức này?
Ta đứng trước mặt hắn, quan sát kỹ gương mặt ấy.
Trước đây, ta chưa từng nhìn hắn quá ba giây, cũng chẳng nhớ rõ dung mạo của hắn.
Lúc này, ta mới phát hiện, hắn thực sự rất đẹp.
Lông mày kiếm sắc, mắt phượng sâu thẳm, gương mặt lạnh lùng, phong thái cao nhã… Rất hợp với khẩu vị của ta.
Ta có mắt không tròng suốt ba năm, thực đáng tiếc.
Nhưng, ta đã ch,et rồi.
Một cơn gió lớn thổi qua, linh thể ta dần trở nên trong suốt.
Ta nghĩ, có lẽ ta phải đi rồi.
Gió thổi tung những sợi tóc của Cố Hành Uyên, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ ôm chặt lấy thân thể lạnh băng của ta, đôi mắt vô hồn tựa như một cỗ thi thể sống.
Ta nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn, khẽ cười:
“Đừng đau lòng nữa. Từ nay về sau, không ai liên lụy ngươi nữa. Ngươi cứ đi thăng quan đi, còn ta thì lên trời đây.”
Nói rồi, ta theo gió cuốn đi, dần dần mất đi ý thức.
Chương 3
Sau khi thư và y phục gửi đi, Xuân Hỉ vui vẻ ríu rít suốt cả đoạn đường:
“Chờ Cố đại nhân nhận được, nhất định sẽ rất vui.”
Ta không biết hắn có vui hay không, cũng không dư tâm để nghĩ đến.
Hiện giờ, điều ta muốn làm nhất là lật lại oan án của phụ thân.
Ta suy đi nghĩ lại, chỉ có thể bắt đầu từ những kẻ từng đứng ra tố cáo phụ thân kiếp trước, lặng lẽ theo dõi bọn họ.
Nhưng không biết là do ta sai hướng hay là bọn họ quá cẩn trọng, đã theo dõi gần một tháng mà vẫn không có chút thu hoạch nào.
Mọi chuyện lại rơi vào bế tắc.
Mãi đến ngày hai mươi tháng Chạp, ta tình cờ đi ngang qua Đại Lý Tự, thấy nha dịch trong viện tấp nập khuân dọn đồ đạc, bận rộn ra ra vào vào, tựa như đàn kiến.
Ta tò mò hỏi một câu, mới biết hóa ra là do Đại Lý Tự cũ kỹ hư hỏng, một phần phòng ốc đã đổ sập, bây giờ đang sắp xếp lại mọi thứ để chuẩn bị trùng tu sửa chữa.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu.
Lúc này Đại Lý Tự vô cùng hỗn loạn, có lẽ ta có thể nhân cơ hội tìm cách lấy được hồ sơ vụ án của phụ thân.
Nhưng, vấn đề là trong Đại Lý Tự, người duy nhất ta quen biết chính là Thẩm Nhất Mưu.
Tháng trước, ta vừa mắng hắn một trận ngay tại trà lâu.
Quá sơ suất rồi.
Sớm biết có ngày hôm nay, ta nhịn hắn một chút thì có sao đâu chứ?
Giờ thì khó xử thật.
Suy nghĩ mãi, cuối cùng ta quyết định mua một ít lễ vật, dày mặt đến tìm hắn.
Ngày trước, nhà họ Thẩm và nhà họ Tiết giao hảo, ta muốn vào phủ Thẩm dễ như trở bàn tay.
Nhưng bây giờ, nhà họ Tiết đã suy vong, ta phải đứng đợi ngoài cửa nửa canh giờ mới được dẫn vào.
Người tiếp đón ta là mẫu thân của Thẩm Nhất Mưu.
Bà đứng dưới hành lang, ánh mắt lạnh lùng châm chọc:
“Ngươi đã có phu quân, còn đến dây dưa với nhị lang nhà ta làm gì?”
Ta không tiện nói ra mục đích thật sự, chỉ cười nhàn nhạt:
“Ta và Thẩm lang từ nhỏ đã quen biết, là bằng hữu thân thiết. Từ khi ta xuất giá, đã lâu chưa gặp lại, hôm nay nghe nói Thẩm lang được nghỉ, nên đến thăm hỏi, hàn huyên đôi chút.”
Bà ta hừ lạnh:
“Hàn huyên? Chỉ sợ là ngươi vẫn còn mơ tưởng đến nhị lang nhà ta đấy thôi!”
Ánh mắt khinh miệt của bà khiến ta cảm thấy như bị gai nhọn đâm vào người.
Nhưng ta đang cầu người ta giúp, không dám xung đột, chỉ đành nhẫn nhịn, dịu dàng cười:
“Bá mẫu hiểu lầm rồi. Ta và phu quân tình thâm ý trọng, vợ chồng hòa hợp, sao có thể có tâm tư khác với người khác?”
“Hòa hợp?” Bà ta cười nhạt.
“Ta nghe nói, ngươi thành thân hai năm mà chưa nói được mấy câu với Cố Hành Uyên. Đây gọi là hòa hợp sao?”
“Bá mẫu, người ngoài làm sao biết được chuyện trong nhà? Chẳng lẽ chuyện vợ chồng bá mẫu, cũng kể hết với thiên hạ hay sao?”
“Ngươi—!”