Chương 7 - Chân Thiên Kim Của Hầu Phủ Trở Về

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Hóa ra, nàng đã sớm biết tất cả.

Nàng không chỉ biết mình là giả mạo, mà còn biết Hầu phủ đang ngày đêm tìm kiếm chân chính đích nữ.

Vậy mà nàng vẫn thản nhiên hưởng thụ mọi vinh hoa thuộc về ta, mắt mở trừng trừng nhìn Hầu phủ hết lần này đến lần khác đánh mất cơ hội nhận lại ta.

Nàng không sợ ta đoạt mất phú quý, Nàng sợ thân phận bẩn thỉu, nhơ nhớp kia — sẽ phá hỏng lớp vỏ quý phái nàng dày công tô vẽ suốt bốn mươi năm.

“Nghiệt chướng! Độc phụ nhà ngươi!”

Lâm Chính Đức rống lên, tựa như dã thú phát cuồng.

Hắn không phải vì bị Lâm Doanh Doanh lừa gạt mà phẫn nộ.

Hắn là đang giận bản thân mắt mù tâm tối, vì không nhận rõ lòng người, vì đã vì một kẻ mạo danh ác độc mà đích thân đẩy đi huyết mạch chân chính — người có thể đem lại vinh quang tột đỉnh cho Định Viễn Hầu phủ.

Lâm Nghiễn càng như bị thiên lôi đánh trúng, siết chặt mấy tờ giấy trong tay, đến nỗi gân xanh nổi đầy mu bàn tay.

Hắn nhớ lại bao lời cảnh cáo hắn từng dành cho ta, nhớ lại bản thân đã ra sao mà che chở một “muội muội” toàn lời dối trá, trong lòng chỉ thấy nóng rát như bị vả hàng trăm cái bạt tai.

Tất cả những gì hắn từng bảo vệ, đến cuối cùng chẳng khác nào trò cười cho thiên hạ.

“Phụ thân, ca ca, ta sai rồi… ta thật sự sai rồi mà…”

Lâm Doanh Doanh thấy chuyện đã bại lộ, cuối cùng hoàn toàn sụp đổ, quỳ rạp bò đến níu vạt áo Lâm Chính Đức.

“Đừng đuổi ta đi… ta không muốn quay về cái nơi đó đâu…”

“Cút đi!”

Lâm Chính Đức giận đến run người, một cước đá nàng văng ra, rồi chỉ tay thẳng về phía đại môn, gào rống với hạ nhân:

“Đem hết đồ của tiện nhân này ném ra ngoài cho ta! Từ nay về sau, nàng và Định Viễn Hầu phủ đứt sạch quan hệ!”

Ngay lúc đó, giữa tiếng khóc gào của Lâm Doanh Doanh, trong lúc bọn hạ nhân còn chưa kịp định thần, cánh cửa lớn nơi chính sảnh lại một lần nữa bị xô mở từ bên ngoài.

Hai thân ảnh nam nữ, y phục rách nát, bùn lấm đầy thân, bị người ta hung hăng đẩy vào, ngã dúi dụi giữa đất.

Chính là thị vệ khi nãy mang hồ sơ đến — giờ lại xuất hiện lần nữa.

Y đứng nơi cửa, giọng nói lạnh băng, vang vọng khắp đại sảnh:

“Bẩm Hầu gia, Thừa tướng nhà ta có lời dặn: chuyện nhà thì nên có cái kết cho rõ ràng.”

Nói đoạn, y đưa tay chỉ về phía hai kẻ đang run lẩy bẩy nằm trên đất, ánh mắt lạnh lẽo dừng lại nơi khuôn mặt tái nhợt của Lâm Doanh Doanh.

“Thưa tiểu thư Lâm đây là phụ mẫu ruột của người, đặc biệt đưa đến để Hầu gia nhìn mặt.”

Lặng ngắt như tờ.

11

Ta không có mặt tại hiện trường ngày hôm đó, nhưng màn hí kịch diễn ra trong Định Viễn Hầu phủ hôm ấy, sáng hôm sau đã trở thành đề tài sốt dẻo nơi trà lâu khắp kinh thành.

Nghe nói, đôi phụ mẫu nghiện cờ bạc của Lâm Doanh Doanh sau khi bị giải đến chính sảnh,

liền ôm lấy chân nàng ta mà khóc lóc van nài, miệng không ngừng kêu: “Hảo nữ nhi à, mau cho cha mẹ ít bạc tiêu tiêu nào!”

Trò diễn ấy, còn náo nhiệt hơn bất kỳ hồi tuồng nào trên gánh hát.

Lâm Doanh Doanh, rốt cuộc cũng hoàn toàn phát điên.

Sau cùng, nàng bị gia đinh trói lại, cùng với đống y phục hoa lệ và châu ngọc, bị ném thẳng ra khỏi đại môn Hầu phủ.

Phu quân nàng — Thị lang bộ Hộ — cũng không hề lưu tình, viết thẳng hưu thư, đoạn tuyệt phu thê.

Còn đôi “thân sinh phụ mẫu” kia, sau khi nhận lấy túi bạc Lâm Chính Đức ném ra,

liền dắt theo cô con gái đã gần như mất trí, lẩn khuất nơi đầu đường xó chợ kinh thành.

Nghe nói, để đoạn tuyệt hoàn toàn, Lâm Chính Đức còn tự mình đến nha môn, xóa tên Lâm Doanh Doanh khỏi gia phả, ký luôn cả một bản bán thân khế, cắt đứt mọi hy vọng nàng ta quay đầu về Hầu phủ.

Tất cả những chuyện này, đều là Thẩm Từ Chu ghé tai ta kể như chuyện cổ tích trước giờ ngủ.

Ta chỉ yên lặng lắng nghe, chưa từng lên tiếng phê luận.

Bởi với ta, Lâm Doanh Doanh là ai, kết cục thế nào — đã không còn chút ý nghĩa.

Cho đến ba ngày sau, xe ngựa của Định Viễn Hầu phủ dừng lại trước cửa Thừa tướng phủ.

Người đến, là Lâm Chính Đức và Lâm Nghiễn.

Lúc ấy ta đang tỉa cành trong hoa viên, Thẩm Từ Chu ngồi bên đọc sách.

Gia nhân đến bẩm báo, ta chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt đáp: “Không tiếp.”

Song hiển nhiên, bọn họ không định rút lui dễ dàng.

Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa liền vang lên tiếng xôn xao, tiếp theo là tiếng gào khóc khàn đục lẫn già nua của Lâm Chính Đức: “Thu Ngọc! Phụ thân biết lỗi rồi! Ra đây gặp cha một lần đi!”

Tay ta thoáng khựng lại trên nhành hoa.

Thẩm Từ Chu khép sách, ánh mắt dịu dàng nhìn ta dò hỏi.

Ta khẽ lắc đầu, tỏ ý không sao.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)