Chương 2 - Chân Thiên Kim Của Hầu Phủ Trở Về

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Lâm Chính Đức khoát tay như đuổi kẻ tạp dịch:

“Được rồi, ngươi lui xuống đi. Bảo quản gia thu xếp cho ngươi một viện vắng vẻ mà ở. Chốc nữa mẫu thân ngươi sẽ đến thăm.”

Ta xoay người, không chút luyến lưu.

Vừa bước ra khỏi thư phòng, liền chạm mặt kẻ chiếm đoạt bốn mươi năm sinh mệnh của ta – giả thiên kim Lâm Doanh Doanh.

Nàng vận xiêm y lụa là, ngọc ngà quấn quanh, vội vã bước tới nắm tay ta, mắt hoe đỏ, vẻ mặt đầy quan tâm:

“Tỷ tỷ chớ trách phụ thân và đại ca, bọn họ cũng vì thể diện của Hầu phủ thôi. Tỷ vừa hồi phủ, có nhiều quy củ cần học, ta sẽ giúp tỷ.”

Bộ dạng thắm thiết như tỷ muội kia, như thể nỗi ủy khuất của ta nàng còn thương cảm hơn cả chính ta.

Ta rút tay về, không nói một lời.

Nàng cũng chẳng thấy khó xử, lại nhẹ nhàng tiếp lời:

“Phải rồi tỷ tỷ, mấy hôm nữa là đại thọ lục tuần của phụ thân, đến khi ấy các bậc quyền quý trong kinh thành đều sẽ tới, tuyệt chẳng thể sơ suất.”

Nàng ghé sát vào ta, hạ giọng, nhưng trong lời mang đầy châm chọc:

“Tỷ cứ yên tâm, hôm ấy ta sẽ chuẩn bị cho tỷ một bộ y phục đoan trang. Chỉ là… đến lúc đó, tỷ vẫn nên ít lời một chút, kẻo… làm mất mặt Hầu phủ.”

Ta ngẩng mắt, nhìn nét mặt đắc ý của nàng, khẽ cười nhạt.

Sự giả dối của Lâm Doanh Doanh, chỉ có kẻ trong Lâm gia mới coi là thật.

3

Quản gia dẫn ta tới một viện tử nơi hẻo lánh nhất Hầu phủ, ta chẳng buồn để mắt tới đám cỏ dại hay mạng nhện nơi góc tường.

Dù sao ta cũng chẳng định ở lại lâu.

Nơi này thanh tĩnh, rất hợp ý ta.

Vừa ngồi xuống, Lâm Doanh Doanh đã cùng hai nha hoàn kéo tới.

Nàng ôm một đống xiêm y đã mặc qua cùng mấy món trang sức thô thiển, bày ra vẻ quan tâm săn sóc:

“Tỷ tỷ vừa từ thôn quê trở về, e là chưa quen y phục trong phủ, ta đã chọn ra mấy món vải mềm, tỷ tạm mặc trước cho quen.”

Nàng đặt đồ lên bàn, giọng nói không giấu nổi sự cao ngạo:

“Những món trang sức này tuy chẳng quý giá gì, nhưng nơi ngoài cũng xem là không tệ. Tỷ đừng chê bai.”

Nàng mong chờ sẽ thấy ta cảm động, hoặc là cúi đầu tự ti.

Ta chỉ bình tĩnh cầm lấy một món y phục, phủi bụi rồi gấp lại ngay ngắn.

“Đa tạ muội muội.”

Phản ứng ấy khiến nàng thoáng sững người, rồi lập tức ánh mắt nàng dịu lại, khinh thị bộc lộ rõ ràng.

Trong mắt nàng, ta chẳng qua chỉ là phụ nhân nông dã chưa thấy qua ánh sáng, ban cho chút “ban ân” thì hẳn sẽ ngoan ngoãn cúi đầu.

Nàng cười mãn ý, cho rằng đã giẫm nát ta dưới gót chân:

“Tỷ tỷ thích là tốt rồi, vậy ta không quấy rầy tỷ nghỉ ngơi nữa.”

Lâm Doanh Doanh vừa rời khỏi, phu nhân Định Viễn Hầu – mẫu thân ruột của ta – liền giá đáo.

Bà ta liếc qua ta cho có lệ:

“Ngươi ở nơi thôn dã bao năm, vất vả rồi.”

Theo sau bà là hai bà vú khí thế lẫm liệt, ánh mắt nhìn ta như thể đang định giá một món hàng – lạnh nhạt, xa cách.

“Ba ngày nữa là thọ yến tám mươi của lão phu nhân, các phủ trong kinh đều sẽ có mặt.”

Bà ta nói thẳng, giọng nói không một tia ôn nhu:

“Phụ thân ngươi đã định, hôm đó sẽ giới thiệu ngươi là nghĩa nữ trước chúng nhân. Đây là phúc phần của ngươi, phải biết trân trọng.”

Ta gật đầu, chẳng nói lời nào.

Dường như bà ta hài lòng với sự “biết điều” của ta, liền đưa mắt ra hiệu cho bà vú phía sau.

Một bà vú bước lên, ném một cái gói lên bàn.

“Đây là của ngươi, yến tiệc hôm ấy mặc bộ này.”

Giọng điệu cao cao tại thượng, chẳng chút thương lượng – đó là mệnh lệnh.

Ta mở gói ra — một bộ váy màu nâu sẫm, kiểu dáng lỗi thời ít nhất cũng cả chục năm.

Chất vải thô ráp, đến nỗi bọn tì nữ cấp thấp trong phủ còn chê chẳng muốn mặc.

“Đã là nữ nhi Hầu phủ, dù là nghĩa nữ, cũng phải hiểu rằng từng lời từng hành đều mang thể diện của phủ này.”

“Còn cái vật xấu xí nơi cổ tay ngươi kia, hôm ấy nhớ tháo xuống. Mấy thứ chẳng lên nổi mặt bàn ấy, đừng để người ngoài chê cười.”

Ánh mắt bà ta quét qua chiếc vòng nơi cổ tay ta, mang theo cảnh cáo:

“Hôm ấy khách khứa đông đúc, ngươi tốt nhất an phận thủ thường, ít lời thì hơn. Kẻo làm trò cười, khiến cả Hầu phủ mất mặt theo.”

Dứt lời, bà ta liền xoay người rời đi, như thể đứng lâu thêm một khắc cũng khiến bà cảm thấy ô uế.

Ta nhìn xuống cổ tay mình.

Nơi đó là một chiếc vòng ngọc phỉ thúy, sắc xanh mướt mát, nước ngọc tròn đầy.

Phủ Hầu gia xem nó như món đồ rẻ mạt nơi thôn quê.

Nhưng họ đâu hay — chỉ riêng chiếc vòng này, đã đủ đổi lấy mười tòa Định Viễn Hầu phủ.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)