Chương 7 - CHÂN ÁI CÓ QUAN TRỌNG HƠN QUYỀN LỰC KHÔNG?

Còn về Sở Mộc Mộc, một nữ nhân xuyên không chỉ dựa vào sự sủng ái của thái tử mới có thể đứng vững, có tư cách gì đấu với ta?

Thẩm trắc phi đến nói, hoàng thượng có ý định thoái vị, cần cù mấy chục năm, muốn sống vì chính mình, chuẩn bị cùng hoàng hậu du ngoạn sơn thủy.

Đợi ta sinh đôi long phụng này xong sẽ rời đi.

Tất nhiên đây chỉ là tin đồn, cụ thể có phải hay không, ta không biết được.

Lần sinh nở tiếp theo, Tấn Diệp không màng đến sự cầu xin của Sở Mộc Mộc, một tháng trước khi ta sinh đã chỉ ở trong tẩm cung của ta.

 Cho đến khi ta sinh hạ long phượng thai.

Lại nửa năm sau, hoàng thượng thoái vị, Tấn Diệp thuận lý thành chương trở thành hoàng đế.

Thánh chỉ phong hậu chậm trễ mãi không ban xuống, ta lại chẳng lo lắng chút nào, chẳng lẽ ngôi vị hoàng hậu này Tấn Diệp còn dám ban cho người khác sao?

“Sở Phụng nghi kia vẫn đang làm loạn với hoàng thượng sao?”

Ta nhìn Xuân Từ cười vui vẻ, cũng không nhịn được hỏi.

“Nghe nói lúc trước hoàng thượng đã hứa với Sở Mộc Mộc, chắc chắn sẽ lập nàng ta làm hoàng hậu.”

Ảo tưởng hão huyền, chẳng trách Xuân Từ cười không ngớt.

Được sủng ái năm năm, liền cho rằng mình có thể làm hoàng hậu sao?

Trên lễ đăng cơ, Tấn Diệp nắm tay ta đi về phía hoàng vị, sử sách chỉ ghi lại tên của ta.

Sở Mộc Mộc chỉ được phong làm mỹ nhân, theo lẽ thường thì đã là vượt quá lễ nghi rồi nhưng nếu không cho Tấn Diệp chút ngọt ngào hắn sẽ lại tìm ta làm loạn, dù sao hắn cũng là một kẻ cuồng yêu.

Sở Mộc Mộc trong hậu cung càng ngày càng đắc ý, địa vị cũng tăng cao như nước triều.
Nhưng thật ra cho dù hoàng thượng phong nàng ta làm hoàng quý phi thì ta cũng chẳng có cảm giác gì, dù sao thì một hoàng quý phi không thể sinh con có thể gây ra sóng gió gì chứ?

Chiếu Nhi mười tuổi rồi, các thái phó dạy dỗ hắn thường khen ngợi hắn.

Đang là lúc đắc ý, trong triều truyền ra lời đồn lập đích lập trưởng, Tấn Diệp hiếm khi đến Phượng Nghi cung của ta.

“Các đại thần đều nói để Chiếu Nhi làm thái tử, hoàng hậu, nàng thấy thế nào?”

Hắn đã lâu không gọi ta là Ninh Ninh rồi, từ khi làm hoàng hậu, ta càng ngày càng cẩn thận.

Cứu trợ thiên tai, lương thực, khoa cử cho hàn môn, võ cử cho hàn môn, củng cố biên quan…

Mỗi việc đều có tên của Thu Ninh ta, ta cũng lười giả vờ giả vịt với Tấn Diệp, khi ở Đông cung ta cần sự sủng ái của hắn.

Là vì phải đề phòng hắn bị hoàng thượng phế truất vì nhất thời hồ đồ, khiến ta không thể làm hoàng hậu.

Nhưng bây giờ ta là hoàng hậu, Đại Lẫm lại quốc thái dân an, ngay cả tạo phản cũng không tìm được lý do, ai còn cần sự sủng ái hư vô mờ mịt của hắn?

“Hoàng thượng có nhiều hài tử, đứa nào cũng rất tốt, thần thiếp dù sao cũng là mẫu hậu của Chiếu Nhi, chắc chắn sẽ thấy Chiếu Nhi tốt, hoàng thượng đến hỏi thần thiếp, vốn đã hỏi sai rồi, dù sao thì, có người mẫu thân nào mà không thiên vị con mình chứ?”

Một phen nói chuyện không chê vào đâu được, hoàng thượng lạnh mặt, ta lười nói nhiều với hắn, ngoài mùng một vớirằm tháng tám theo tổ huấn, hắn sẽ nghỉ lại cung của ta.

Ta thậm chí còn không đi đến Thượng thư phòng đưa canh cho hắn nữa.

Đưa cho hắn, không bằng ta đưa cho bách tính nghèo khó, ít nhất họ sẽ cảm kích ta.

Cho một con chó ăn, nó còn biết vẫy đuôi với ta, ai cần hắn chứ?

8

Tiệc cung Trung thu, các phiên vương với đại thần khắp nơi đưa cả gia quyến vào cung.

Trên tiệc, Sở Mộc Mộc múa mở màn, một điệu múa y vũ chiếm trọn ánh mắt của mọi người.