Chương 3 - Chấm Dứt Câu Chuyện Cổ Tích

Chu Y Nhiên cười rất tươi, chủ động nói về cách bài trí văn phòng.

“Tổng giám đốc Thẩm là một người sếp rất tuyệt, đối xử với mọi người trong công ty cũng rất tốt.

Công việc chính của em là hỗ trợ anh ấy những việc nhỏ nhặt, đồng thời cũng chăm lo một chút cho sinh hoạt hằng ngày.

Em thấy văn phòng hơi đơn điệu nên có sửa sang lại đôi chút.

Em nghĩ, khi làm việc trong một không gian dễ chịu, tâm trạng cũng sẽ tích cực hơn.

Em biết đây vốn là việc mà chị – với tư cách là vợ – nên làm, nhưng em tiện tay làm giúp.

Mọi người đều nói chị Thu Thu là người rộng lượng và thân thiện, chắc là chị sẽ không để bụng đâu, đúng không ạ?”

“Chị để bụng đấy.”

Tôi nhìn thẳng vào cô ta, nhẹ nhàng buông ra ba chữ.

Không khí lập tức đóng băng.

Chắc là không ngờ tôi lại thẳng thắn như vậy,

Nụ cười của Chu Y Nhiên lập tức cứng đờ.

“Chị… chị Thu Thu thật biết đùa quá…”

Lúc này, Thẩm Tri Thu dường như vẫn chưa nhận ra có gì đó không ổn.

Anh bước đến cạnh tôi, cưng chiều ôm tôi vào lòng, cười khẽ đầy bất đắc dĩ.

“Thôi nào vợ yêu, đừng dọa con bé.”

Rồi anh hơi nâng cằm, ra hiệu cho Chu Y Nhiên ra ngoài:

“Chị Thu Thu em đang đùa đấy, em ra ngoài trước đi nhé.”

Nhưng Chu Y Nhiên vẫn đứng yên, chỉ có đôi mắt hơi đỏ hoe.

“Em… em làm gì sai à? Có phải khiến chị Thu Thu không vui rồi không…”

“Làm sao được chứ, vợ anh không phải kiểu người nhỏ nhen như vậy đâu.”

Thẩm Tri Thu vẫn ôm tôi, ánh mắt đầy chân thành và vô tư.

Vậy… những hành vi của anh, rốt cuộc là có ý gì?

Tôi không hiểu nổi.

Tôi bỗng bật cười:

“Chị đùa đấy, không để bụng đâu. Chị có mua bánh ngọt với cà phê để ngoài, em ra ăn với mọi người đi nhé.”

Chu Y Nhiên tội nghiệp nhìn Thẩm Tri Thu:

“Vậy em ra trước nhé, Tổng Giám đốc?”

Sau khi được anh gật đầu xác nhận lần nữa, cô ta mới bĩu môi rồi xoay người rời đi.

Tôi mỉm cười nhìn anh:

“Trợ lý mới của anh nghe lời ghê.”

Thẩm Tri Thu cười, kéo tôi ngồi xuống ghế:

“Con gái nhỏ mà.”

Biểu cảm anh vẫn vô tư như mọi khi, nhưng chính sự nuông chiều không giấu giếm ấy lại khiến tôi càng bất an.

Nhiều khi, cảm xúc vô thức mới chính là cảm xúc chân thật nhất.

Thẩm Tri Thu dường như chẳng có điểm nào bất thường.

Vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, không chút giấu giếm.

Có lẽ ngay cả anh cũng không nhận ra, sự thay đổi của mình bắt nguồn từ đâu.

4

Chưa đến nửa tiếng sau, Chu Y Nhiên lại bước vào.

Trên tay cô ta cầm một tấm vé công viên giải trí.

“Chị Thu Thu, cuối tuần này công ty mình tổ chức đi chơi, chị đi cùng tụi em nhé.

Không biết chị có thích mấy chỗ như công viên chủ đề không, có hơi ‘con gái’ quá không…”

Chưa kịp để tôi trả lời, Thẩm Tri Thu đã bật cười trước:

“Cô ấy ấy à, trước giờ thích mấy chỗ như vậy nhất.”

Chu Y Nhiên giả vờ ngạc nhiên:

“Ồ? Thảo nào Tổng Giám đốc lại chọn chỗ này, thì ra là vì chị Thu Thu.”

Trong ánh mắt cô ta thoáng hiện sự khó chịu.

“Không ngờ chị Thu Thu và em giống nhau ghê, đều thích mấy nơi mộng mơ kiểu cổ tích.”

Lòng tôi bỗng chùng xuống.

Thẩm Tri Thu trước kia, không phải như vậy.

Anh lạnh lùng, ít nói. Sau khi tiếp quản công ty, quan hệ với nhân viên rất cứng nhắc.

Tôi từng gợi ý anh dẫn nhân viên đi công viên giải trí.

“Công ty anh nhiều nhân viên nữ trẻ, chọn chỗ như vậy mọi người sẽ vui hơn.

Với lại anh cũng có thể phá vỡ ấn tượng cứng nhắc trong mắt họ, sau này làm việc cũng thuận hơn.”

Anh khi đó chỉ lắc đầu, vừa bất lực vừa mệt mỏi:

“Thu Thu, điều anh muốn là giữ khoảng cách rõ ràng với họ.

Ở nơi làm việc, có tiền là có niềm vui.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)