Chương 11 - Cha Đứa Bé Là Ai

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Cách ly hai ngày, quan hệ chú cháu nhà các con thăng cấp rồi nhỉ! Nắm tay luôn rồi này! Còn mười ngón đan xen…”

Vẻ mặt mẹ ngày càng khó coi!

Lập tức, bà đẩy cả hai chúng tôi ra ngoài cửa!

“Các con đang giở trò gì đấy?!”

Chúng tôi——

Tôi còn chưa kịp mở miệng thì Tần Mặc đã lên tiếng trước:

“Chị Tâm, em đã nói với chị rồi…”

“Đừng gọi tôi là chị, tôi không phải chị cậu!” Mẹ tôi hạ giọng, gằn từng chữ.

Tần Mặc mím môi, sau đó chậm rãi nói:

“Mẹ vợ.”

Giây tiếp theo, mẹ tôi đưa tay lên ôm trán.

Tôi lo lắng bà sẽ ngất xỉu, vội bước tới đỡ.

Kết quả, mẹ tôi hạ tay xuống, giận dữ lườm Tần Mặc một cái:

“Tôi không coi là thật——”

“Đó là chuyện của dì.”

Tần Mặc vẫn không nể mặt ai cả, tôi vô thức liếc nhìn anh một cái.

Khụ khụ…

Chưa đầy vài giây sau, anh mới hơi thu liễm lại:

“Con nghĩ, con nên nói nhiều lần hơn mới phải.”

Mẹ tôi: Cạn lời.

19

Gia scandal không nên phơi bày, chúng tôi lập tức vào nhà, đóng cửa lại.

Sau đó… chính là màn xét xử của bố mẹ tôi.

Tôi nghĩ bụng…

Dù sao tôi cũng thích Tần Mặc.

Tần Mặc cũng thích tôi.

Hai đứa không hề có quan hệ huyết thống.

Vậy thì tại sao lại không thể bên nhau?

Chỉ vì mẹ tôi từng nhận anh ấy làm em trai sao?

Hừ…

Nếu bố mẹ không đồng ý, tôi sẽ…

Còn chưa nghĩ ra sẽ làm gì thì Tần Mặc đã từ từ quỳ xuống.

Mẹ tôi giật mình, nhưng vẫn cố giữ dáng vẻ nghiêm nghị.

Bố tôi thì không có phản ứng gì lớn, chỉ hơi cau mày với ánh mắt không mấy hài lòng.

Tôi nhìn Tần Mặc đang thấp hơn mình nửa người, tim bỗng nhói lên.

Anh vốn kiêu ngạo là thế, vậy mà giờ đây lại bằng lòng quỳ xuống vì tôi.

Sau đó, giọng nói trầm khàn của anh vang lên:

“Cháu thích Dao Dao, đó là sự thật mà thời gian cũng không thể phai nhạt. Cháu hiểu sự lo lắng của hai bác, Dao Dao còn nhỏ, cháu dù là về thể chất, tuổi tác hay tâm lý đều hơn con bé nhiều tuổi, hai bác thấy chúng cháu không xứng đôi cũng là điều dễ hiểu.”

Nói xong, anh dừng lại một chút.

Tim tôi chùng xuống, kinh ngạc nhìn anh.

Tại sao lại nói như thế——

Tôi còn chưa kịp phản bác thì Tần Mặc đã nắm lấy tay tôi, ngẩng đầu nhìn bố mẹ tôi, nói một cách chân thành:

“Dù bao lâu, cháu cũng bằng lòng đợi Dao Dao.”

Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt tôi hoàn toàn hoe đỏ.

Tần Mặc… năm nay đã ba mươi tuổi rồi…

Bố tôi liếc tôi một cái rồi lên tiếng:

“Con bé này cũng đâu còn nhỏ nữa.”

Giọng ông khi nói câu này, thái độ đã dịu đi đôi chút.

Tôi thấy được một tia hy vọng.

Tần Mặc mím môi, nghiêm túc nói:

“Không sao ạ, nghe Dao Dao kể, bác trai còn lớn hơn bác gái tới bảy tuổi, mà cháu chỉ hơn Dao Dao có năm tuổi thôi…”

Vừa dứt lời, bố tôi lập tức gầm lên:

“Cút——”

Tôi: ……

Tần Mặc: ????

Mẹ tôi đưa tay xoa thái dương, bực bội liếc Tần Mặc một cái.

Chỉ nghe bố tôi nghiến răng nói thêm:

“Hai đứa, CÚT HẾT CHO TÔI!”

20

Hai đứa cùng bị đuổi ra khỏi nhà, coi như gián tiếp được chấp nhận rồi nhỉ?

Tần Mặc nắm tay tôi, vẻ mặt vui vẻ nhẹ nhõm.

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao bố em phản ứng mạnh thế? Chẳng lẽ cũng giống anh…”

“Đúng vậy, năm xưa ông ngoại cũng chê ông ấy già.”

Tôi lỡ miệng nói ra, khiến Tần Mặc không vui.

Tôi vội nhón chân lên dỗ dành anh:

“Thôi mà thôi mà, em mãi mãi sẽ không chê anh già đâu.”

Nhưng, tôi cũng rất lo lắng.

Tôi chỉ là một sinh viên đại học, còn Tần Mặc lại là giáo sư đại học trẻ tuổi đầy tài năng.

Trình độ khác nhau, trải nghiệm khác nhau.

Lỡ sau này không có tiếng nói chung thì sao?

Tần Mặc xoa đầu tôi:

“Không đâu, ai về nhà còn nói chuyện công việc chứ?”

Ừ ha, nghe cũng hợp lý.

Nhưng mà, sở thích hai người không hợp nhau lắm…

Tôi thích chơi game, Tần Mặc thì lại… thích sưu tầm đá.

Ai biểu anh ấy là nhà địa chất học làm gì!

Tần Mặc ghé tai tôi nói nhỏ:

“Game anh cũng thích chơi. Còn mấy viên đá kia, anh sẽ tặng hết cho em.”

Hả?

Nguyên một căn phòng toàn đá như bảo tàng, tôi sao mà khuân nổi chứ!

Đang mải nghĩ thì ngón áp út của tôi bị anh đeo cho một chiếc nhẫn ngọc lục bảo.

“Không đắt tiền, nhưng đây là viên đầu tiên anh tự mình đào được khi lần đầu leo núi lấy mẫu.

Hồi đó, thầy hướng dẫn đùa rằng đây là viên đá quý đầu tiên trong sự nghiệp địa chất của anh.

Nghe vậy, anh đã nghĩ: thứ gì ý nghĩa như vậy, nhất định phải dành tặng cho cô gái nhỏ của anh.”

Tần Mặc nói từng lời, từng lời như gió xuân thổi qua lòng tôi, khiến tôi xúc động đến rưng rưng nước mắt.

“Vậy nên… vậy nên…”

“Vậy nên anh đang cầu hôn.”

Tần Mặc nghiêm túc, chững chạc nói.

Tôi mở to mắt, tim đập thình thịch như trống trận.

Anh lại khẽ cười:

“Ngốc à, không cần vội đồng ý, cứ từ từ suy nghĩ. Anh sẽ chờ em.”

“Thật không đó?”

“Anh còn tự tay mài đá thành nhẫn nữa mà, em không tin kiên nhẫn của anh à?”

Tần Mặc cười hỏi.

“Tự tay…”

Ánh mắt tôi rơi xuống, nhìn thấy vết sẹo trong lòng bàn tay anh.

“Vậy nên… không phải bị bỏng chứ?”

“Cái gì cũng không giấu được em.”

Tần Mặc đưa tay vuốt má tôi, bất lực cười khẽ.

Tôi nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo ấy.

“Tần Mặc, sau này em nhất định sẽ yêu anh thật nhiều ——”

(Toàn văn hoàn)

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)