Chương 3 - Cây Bút Bí Ẩn
5
Ngày thi đại học, bầu trời trong xanh không một gợn mây.
Trùng hợp thay, tôi và Lâm Tiểu Uyển cùng được phân về một điểm thi, nhưng khác phòng.
Trước cổng trường, người người chen chúc, ánh nắng phủ lên gương mặt mang theo lo lắng hoặc kỳ vọng của từng sĩ tử.
Lâm Tiểu Uyển thấy tôi giữa đám đông. Hôm nay cô ta đặc biệt mặc váy liền màu xanh nhạt, tóc buộc gọn gàng, trên mặt là nụ cười vừa đủ hoàn hảo, bước về phía tôi.
“Tô Tình,” giọng cô ta nhẹ nhàng, “có hồi hộp không? Cứ bình tĩnh thi, phát huy như bình thường là được.”
Tôi nhìn ánh mắt cô ta — vẻ quan tâm giả tạo khiến tôi chỉ thấy nực cười.
Sự quan tâm ấy như một lớp đường mỏng bọc ngoài, bên trong là mưu tính khó che giấu.
Tôi khẽ gật đầu, giọng bình thản:
“Ừ, tớ biết. Chuyện trong phòng thi mà, ai nói chắc được đâu. Mỗi người cứ cố gắng là được.”
Trước mắt tôi, đạn mạc lại xuất hiện, sớm bắt đầu tiệc ăn mừng:
【Cuối cùng cũng đến kỳ thi đại học rồi, nữ phụ phải cố gắng làm bài đấy, đừng để Bảo Nhi của chúng ta thất vọng nhé!】
Yên tâm, đương nhiên sẽ không để các người thất vọng…
Chuông báo vang lên, thí sinh bắt đầu vào trường.
Chúng tôi theo dòng người qua cổng kiểm tra an ninh, bước về phòng thi của mình.
Lúc lướt ngang qua nhau, Lâm Tiểu Uyển lại nở nụ cười khích lệ, lưng thẳng tắp, bước chân nhẹ nhàng đi vào lớp mình.
Từ bóng lưng cô ta toát ra sự nắm chắc mười phần — cô ta đã cảm ứng thấy cây bút “vận hành” suốt một tháng, điểm số tráo đổi đã là chuyện chắc chắn.
Hai ngày thi, trôi qua trong tiếng sột soạt của ngòi bút chạm giấy, trong nhịp tích tắc đều đều của chiếc đồng hồ — yên ả, mà ngầm đầy sóng ngầm.
Chuông kết thúc môn thi cuối cùng vang lên, tôi buông bút, xoa xoa cổ tay đã mỏi nhừ.
Lúc ra khỏi phòng, ánh nắng đầu hè rực rỡ bao phủ khắp sân trường, lập tức vang lên đủ loại âm thanh — tiếng reo vui, tiếng thở dài, tiếng bàn tán sôi nổi đối đáp án, tiếng cười nhẹ nhõm.
Giữa đám đông ồn ào, tôi thấy Lâm Tiểu Uyển. Cô ta đang được vài bạn học quen vây quanh, khuôn mặt rạng rỡ không thể giấu nổi, nụ cười lóa mắt, ánh mắt đầy mãn nguyện.
Cô ta cũng thấy tôi, chủ động chen ra khỏi nhóm, bước tới.
“Tô Tình!” Giọng cô ta trong trẻo, mang theo một tia sốt sắng khó nhận ra, “Cậu làm bài thế nào? Tớ thấy cậu ra sớm thật đấy, chắc làm xong hết rồi nhỉ?”
Một vài ánh mắt xung quanh lặng lẽ đổ dồn tới.
Tôi nhìn ánh mắt cô ta, trong đó là sự quan tâm giả dối xen lẫn tò mò nôn nóng — cô ta đang chờ điều gì? Một câu trấn an cuối cùng, để hoàn toàn yên tâm.
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, bình tĩnh gật đầu, phối hợp mỉm cười:
“Ừ, làm xong rồi. Cảm giác… cũng khá ổn. Đề dễ hơn tưởng.”
Quả nhiên, tôi thấy rõ ràng, tia bất an cuối cùng trong mắt cô ta tan biến hẳn, thay vào đó là sự thảnh thơi và đắc ý hoàn toàn.
Cô ta giơ tay vỗ vai tôi, giọng mang theo sự “chỉ đạo” không hề che giấu:
“Vậy là tốt rồi. Nhưng mà, cảm giác tốt chưa chắc điểm đã cao đâu nha, chấm thi đại học nghiêm lắm. Cậu cũng đừng tự tin quá, giữ tâm lý ổn định, chờ điểm rồi tính.”
Cô ta dừng một chút, môi cong lên một nụ cười đầy hàm ý:
“Lỡ đâu kỳ vọng nhiều quá, đến lúc có kết quả… lại không chịu nổi cú sốc thì sao?”
Lập tức có người phụ họa:
“Chuẩn luôn, Tiểu Uyển nói đúng, cảm giác tốt thì có ích gì, có điểm mới tính.”
Tôi chỉ gật đầu, không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Tiểu Uyển thật sâu.
Dưới ánh nắng, cô ta cười đầy tự tin, như thể đã nắm được tương lai rực rỡ vốn không thuộc về mình.
Tôi xoay người, hòa vào dòng người rời khỏi trường.
Phía sau, thấp thoáng vang lên tiếng cười vui vẻ và đắc ý của bọn họ, dần tan vào biển người náo nhiệt sau kỳ thi.
Tự tin? Có đấy.
Chỉ là không biết, sự tự tin xây dựng trên dối trá và ảo tưởng ấy… sẽ kéo dài được bao lâu.
Và thời khắc lật bài, đang đến gần từng ngày.
6
Mùa hè sau kỳ thi đại học bắt đầu trong sự chờ đợi tưởng như thảnh thơi mà bên trong lại căng như dây đàn.
Những buổi tụ họp gia đình diễn ra thường xuyên hơn, và chủ đề thì không bao giờ tránh khỏi chuyện thi cử. Các bậc trưởng bối vẫn đặt kỳ vọng lớn vào tôi như thường lệ, nhưng thỉnh thoảng cũng có người nhắc đến Lâm Tiểu Uyển, trong giọng toàn là sự kinh ngạc.
“Phép màu” đứng nhất kỳ thi thử cuối cùng của cô ta đã lan rộng, thậm chí có tin đồn rằng một số giảng viên tuyển sinh ở các trường đại học đã để mắt đến “tiềm năng bứt phá ngoạn mục” này.
Cha mẹ Lâm Tiểu Uyển thì thay đổi hoàn toàn. Trước kia luôn dè dặt và chẳng mấy bận tâm đến việc học của con gái, giờ mỗi lời nói ra đều toát lên sự hãnh diện khó giấu, như thể cô ta đã cầm chắc tấm vé vào đại học danh giá trong tay.
Bản thân Lâm Tiểu Uyển lại càng hoạt bát. Cô ta tham gia không ít chuyến du lịch sau tốt nghiệp và họp lớp, trong những bức ảnh trên mạng xã hội luôn là nụ cười rạng rỡ như hoa. Chú thích ảnh thì tràn ngập sự háo hức với tương lai, trông chẳng khác gì hình mẫu “nghịch tập thành công” được người người ngưỡng mộ. Dưới phần bình luận, toàn là lời khen ngợi và ghen tị.
Có vài lần, cô ta còn cố tình “vô tình” nhắn tin cho tôi, ra vẻ chia sẻ chuyện vui, nhưng từng câu từng chữ đều nồng nặc mùi khoe khoang:
“Phòng tuyển sinh của một trường đại học liên lạc với bố mẹ mình nè bất ngờ ghê~”
“Có cả phóng viên muốn phỏng vấn hành trình ‘nghịch tập’, ngại ghê luôn.”
Tôi chỉ trả lời nhạt nhẽo, ngắn gọn, không lạnh không nóng.
Cô ta đang thăm dò — muốn biết tôi có ghen tị hay không, để nuôi dưỡng cái lòng hư vinh vặn vẹo của mình.
Tôi cố tình không cho cô ta toại nguyện.
Đêm trước khi tra điểm.
Trên mạng, không khí căng như dây đàn. Những bài viết dự đoán điểm chuẩn, cầu khấn phong thủy đủ kiểu, lan tràn khắp nơi.
Tôi nhốt mình trong phòng làm việc.