Chương 7 - Câu Rể Hay Là Hung Thủ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

7

Lục Yến Tu nhấc tay giữ lấy cổ tay tôi, kéo nhẹ bàn tay xuống một chút: “Vậy thì Trần Thanh Vũ đang ăn nói bậy bạ gì thế?”

Mắng xong, anh lại ấn bàn tay tôi lên, để chính tôi tiếp tục che miệng anh lần nữa.

Tôi thấy hành động này của anh hơi buồn cười, cố nhịn cười lắc đầu, rồi tập trung nhớ lại nét mặt của Trần Thanh Vũ vừa nãy, suy nghĩ một lát:

“Tôi cảm thấy… có lẽ Trần Thanh Vũ nhận nhầm người rồi.”

“Ánh mắt anh ta nhìn tôi… giống như quen tôi, hoặc ít nhất là biết tôi, nhưng tôi thật sự… không hề quen anh ta.”

Nghe vậy, Lục Yến Tu khựng lại một chút, rồi thu tay, mở miệng phân tích: “Nói cách khác, có lẽ từng có một người rất giống cô, người đó từng có mâu thuẫn lớn với nhà họ Trần hoặc Trần Thanh Uyển, mâu thuẫn đủ lớn để trở thành động cơ giết người.”

“Bên cạnh cô, có người như vậy không?”

Nghe câu này, tôi cũng khựng người, vài giây sau mới cau mày, khó tin nói: “Có… đúng là có một người như thế…”

“Nhưng… chị ấy đã chết rồi mà!”

Tôi có một người chị ruột, lớn hơn tôi hai tuổi, tên là Giang Lai.

Hồi nhỏ, chị ấy luôn cho rằng sự ra đời của tôi đã gián tiếp hại chết mẹ, nên cực kỳ ghét tôi, thậm chí còn từng cố ý vài lần đẩy tôi ra giữa dòng xe chỉ để hy vọng một vụ tai nạn xảy ra.

Lớn lên, quan hệ giữa chúng tôi có chút hòa hoãn, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.

Cả hai chúng tôi học cấp ba nội trú, trừ những dịp lễ tết, hầu như chẳng gặp nhau.

Lần cuối cùng tôi gặp Giang Lai là một năm trước, hôm ấy là Tết Trung Thu, chị ấy hiếm hoi về nhà, gầy đi rất nhiều, nói rằng cuộc sống không tốt.

Nhưng trong căn nhà ấy, chẳng ai có thể tìm được sự an ủi. Từ nhỏ đến lớn, cái nơi được gọi là “nhà” ấy chưa từng cho chúng tôi bất kỳ ấm áp nào.

Vì vậy, Giang Lai chỉ nhắc qua loa, rồi bỏ qua.

Chị ấy ngủ lại một đêm, sáng hôm sau liền rời đi. Và tin tức cuối cùng tôi nhận được… chính là chị ấy nhảy biển tự sát.

Có đôi khi tôi thấy gương mặt chị ấy đã nhạt nhòa, nhưng cũng có những lúc, hình ảnh ấy lại hiện lên rõ ràng.

Đặc biệt là tối Trung Thu năm đó, ánh trăng sáng rực, chiếu xuống gương mặt Giang Lai,

trắng bệch, yếu ớt, như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua… là tan biến.

Nghe xong, Lục Yến Tu trầm mặc vài giây, rồi lên tiếng: “Có thể Trần Thanh Vũ không biết chị cô đã qua đời, nên mới nhận nhầm cô thành Giang Lai;

Cũng có thể anh ta biết chị cô đã chết, nhưng thấy cô xuất hiện ở đây thì nghĩ cô đang vì Giang Lai mà tới.”

“Nhưng bất kể thế nào, Giang Lai và nhà họ Trần, hoặc Trần Thanh Uyển, chắc chắn từng có một chuyện gì đó, mà chuyện đó có khả năng chính là động cơ của vụ án mạng lần này!”

Tôi cũng nghĩ thế.

Nhưng… người chết thì không thể giết người, vậy hung thủ rốt cuộc là ai?

Lục Yến Tu hiển nhiên cũng nghĩ đến điều đó: “Cô nên hiểu, nếu Giang Lai từng dính dáng đến Trần Thanh Uyển, thì sẽ có rất nhiều người, giống như Trần Thanh Vũ, nghi ngờ rằng cô giết Trần Thanh Uyển để báo thù thay chị mình.”

Tôi vội vàng lắc đầu: “Tôi thật sự không có giết người!”

Dù có say rượu, trí nhớ trống rỗng, thì cũng không thể đến mức… giết một mạng người mà không hề hay biết chứ?!

Lục Yến Tu gật đầu: “Tôi tin cô. Cho nên, sự thật thực ra rất đơn giản.”

Tôi hiểu ngay ý anh: “Trong khách sạn này… chắc chắn có một người từng biết Giang Lai, thậm chí quan hệ rất thân thiết với chị ấy.

Và người đó — rất có thể chính là hung thủ giết Trần Thanh Uyển!”

Nghĩ đến đây, đầu óc tôi lập tức thông suốt hơn nhiều.

Tôi đi tắm một lượt, rồi cùng Lục Yến Tu ra khỏi phòng, chuẩn bị làm xong bút lục thì tranh thủ tìm thêm manh mối.

Trác Húc tất nhiên cũng bị Lục Yến Tu phái đi thăm dò, ba chúng tôi đi một vòng quanh khách sạn, nhưng không hỏi được tin tức gì hữu ích.

“Cứ hỏi kiểu này thì vô dụng thôi, chắc chắn chẳng ai muốn dính dáng tới án mạng.”

Trác Húc vừa lau mồ hôi vừa đề nghị: “Hay là… mình tới hiện trường vụ án xem sao?

Nói không chừng hung thủ sẽ quay lại hiện trường.

Phim ảnh toàn thế mà!”

Nghe cũng có chút lý, tôi liếc nhìn anh, rồi quay sang nhìn Lục Yến Tu.

Lục Yến Tu không phản đối, thế là ba chúng tôi cùng bước vào thang máy, lên tầng tám.

“Lạ thật, không phải Trần Thanh Vũ bảo sẽ bắt tôi sao?

Sao chẳng thấy động tĩnh gì hết?” Tôi vừa nghĩ vừa lên tiếng.

“Thế ai biết được, nhưng tôi đoán là hắn đang guilty đấy.”

Trác Húc hừ lạnh, rồi giải thích: “Bé cưng này, cô không biết đâu, cái thằng Trần Thanh Vũ này xảo trá lắm.

Hắn và Trần Thanh Uyển vốn chẳng thân thiết gì, cái màn anh em tình thâm ấy, tám phần là diễn cho thiên hạ xem.

Ai mà chẳng biết, trước đó vì dự án cảng biển, hai người suýt nữa thì trở mặt thành thù.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)