Chương 3 - Câu Rể Hay Là Hung Thủ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

3

Thế là tôi, cái đứa chuyên nịnh nọt, lại thành cái gai trong mắt cô ta.

Nhưng tôi chỉ là một con chó theo đuôi thôi mà!

Thôi bỏ đi.

Tôi thở ra một hơi, không định làm khó bản thân nữa, rón rén bước xuống giường, định vào phòng tắm chính rửa mặt cho tỉnh táo.

Trong phòng tắm lộn xộn bừa bãi, còn ám một mùi rượu đã lên men, khá khó ngửi.

Tôi tìm quanh cũng không thấy khăn tắm, cuối cùng mới phát hiện chúng đều nằm dưới đất cạnh bồn cầu, hiển nhiên là chẳng thể dùng được nữa.

Nhìn cảnh bừa bộn này, trong lòng tôi vừa cảm kích vừa thương Lục Yến Tu.

Tối qua tôi làm loạn như thế mà anh còn không ném tôi ra ngoài, đúng là ông chủ có tâm!

Có điều, đống khăn tắm và khăn lau vứt ngổn ngang thế này cũng chẳng ổn, nên tôi quyết định nhặt hết lên để chút nữa đem bỏ vào giỏ đồ bẩn.

Nhưng vừa nhặt vừa dọn, tôi dần nhận thấy có gì đó không đúng.

Vòng ngoài của mấy chiếc khăn gần như chẳng bẩn gì, cùng lắm chỉ dính chút nước.

Nhưng càng tới gần bồn tắm, khăn và giấy lau càng nhiều, tầng tầng lớp lớp chồng chất.

Tôi cau mày, dùng chân đá mấy lớp bên trên ra, ánh mắt lập tức sững lại.

Ngay bên dưới, một chiếc khăn tắm lớn bị vết máu thấm đỏ loang lổ!

Đúng lúc này, bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ, giọng Lục Yến Tu truyền vào, hơi căng cứng:

“Bé cưng, dậy chưa? Cảnh sát sắp vào hỏi rồi.”

Trời ơi! Cái… cái này… làm sao bây giờ?!

Nghĩ thì chậm, làm thì nhanh, ngay khoảnh khắc Lục Yến Tu đẩy cửa bước vào, tôi “bộp” một tiếng quỳ sụp xuống trước bồn cầu!

Nửa người cố gắng chắn kín đống khăn tắm phía sau!

m thanh khá lớn, bên ngoài chắc chắn nghe thấy, động tác vốn còn hơi do dự của Lục Yến Tu lập tức thay đổi, đẩy cửa xông thẳng vào: “Giang Doanh!”

Tôi lập tức bày ra bộ dạng yếu ớt, nằm bò bên cạnh bồn cầu, ôm ngực gắng gượng nôn khan: “Thiế– ọe!”

Lục Yến Tu bị tôi dọa sợ, vội vàng bước tới đỡ lấy tôi: “Cô sao thế?!”

Tôi còn sao được nữa, tất nhiên là đang che dấu “vật chứng” — cái đống khăn tắm kia chứ sao!

Nhân cơ hội, tôi nhéo nhẹ cánh tay anh, chớp chớp mắt ra hiệu.

Lục Yến Tu khựng lại một chút, hình như hiểu ý, đỡ eo tôi, quay sang nói với cảnh sát đang thò đầu nhìn vào: “Ngại quá, bạn gái tôi say rượu, vừa tỉnh dậy, còn chưa thoải mái. Đợi cô ấy đỡ hơn, tôi sẽ đưa xuống.”

Thấy vậy, cảnh sát cũng chẳng tiện nói thêm, chỉ đành gật đầu rồi rời đi.

Cửa ngoài “rầm” một tiếng đóng lại, chắc chắn bọn họ đã đi hết, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống đất: “May mà tôi thông minh…”

Thấy tôi không sao, Lục Yến Tu cũng thở ra một hơi, tiện miệng hỏi: “Thông minh cái gì?”

Tôi rút cái khăn dính đầy máu trong đống khăn ra, ném cho anh: “Anh nói xem?”

Lục Yến Tu hơi khó hiểu, nhìn chằm chằm cái khăn một lúc, bỗng ý thức được gì đó, rồi thở dài bất lực: “Đừng nói với tôi là cô nghĩ cái khăn này liên quan đến cái chết của Trần Thanh Uyển nhé?”

Tôi trừng mắt chỉ vào vết máu: “Nếu không liên quan thì máu này ở đâu ra?”

Lục Yến Tu hệt như cạn lời, khẽ cười gượng: “Máu ở đâu ra? Còn ở đâu được nữa, là của tôi đấy!”

Đến lượt tôi sững người, ngơ ngác: “Máu… của anh?”

Ngay sau đó, tôi trợn tròn mắt, hoảng hốt: “Tôi… tối qua tôi không làm gì trái đạo lý chứ?!”

Lục Yến Tu bật trán tôi một cái: “Bớt cái ánh mắt đấy đi! Nghĩ đi đâu thế hả?”

Tôi uể oải dời tầm mắt khỏi… mông anh, không cam lòng hỏi: “Vậy tại sao lại là máu của anh?”

Lục Yến Tu hừ lạnh một tiếng, bắt đầu cuộc “tố cáo” dài mười phút.

Tóm gọn là: Sau khi tôi uống say, tính cách trở nên cực kỳ “nhiệt huyết”, anh không phòng bị, thế là trán tôi và sống mũi anh “thân mật tiếp xúc”, tốc độ cực nhanh, dẫn tới máu mũi chảy thành sông.

“Nếu không tin, cô có thể lấy cái khăn này đi xét nghiệm DNA.” Lục Yến Tu nói với vẻ mặt vô cùng thản nhiên.

Thấy anh thản nhiên thế, tôi đoán chắc anh không nói dối, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn thấy khó hiểu: “Nếu cái khăn này chẳng liên quan đến vụ án, vậy sao anh cứ căng thẳng, còn suốt ngày nghi ngờ tôi liên quan?”

Lục Yến Tu nghe xong, vẻ mặt kiểu “hận sắt không thành thép”: “Cô còn định giấu tôi cái gì nữa? Đến nước này rồi mà vẫn không chịu thành thật?”

Tôi ấm ức, vừa oan vừa bối rối: “Tôi nói cái gì cơ?”

Lục Yến Tu không trả lời, trực tiếp kéo tôi ra khỏi phòng tắm, lấy điện thoại bật một đoạn ghi âm cho tôi nghe.

Giọng người trong ghi âm có chút say, nhưng vô cùng hưng phấn, tám chuyện như lửa cháy:

“Thiếu gia Lục! Anh đâu rồi? Mau lên tầng tám! Bé cưng nhà anh với Trần Thanh Uyển đánh nhau rồi! Còn buông lời hăm dọa bắt Trần Thanh Uyển chờ đấy! Trời ơi, kích thích quá!”

Tôi nghe hai lần, nhận ra ngay giọng của Trác Húc — anh em chí cốt của Lục Yến Tu.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)