Chương 15 - Câu Rể Hay Là Hung Thủ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

15

Tôi hít mạnh một hơi:”Chẳng lẽ… anh chính là con ngỗng đó??”

Trời đất… tình người – ngỗng sao?!

“Em đang nói linh tinh gì vậy?”

Lục Yến Tu bật cười, dở khóc dở cười:”Em còn nhớ tại sao đuổi nó không?

Vì thấy nó cố ý mổ người, đúng chứ?

Còn anh… chính là kẻ xui xẻo bị nó đuổi theo mổ.”

Công tử Lục thì trời không sợ, đất không sợ, nhưng chỉ sợ ngỗng.

Mà cái loài này lại đặc biệt có khả năng chọn trúng ngay kẻ sợ nó nhất giữa đám đông.

Vậy nên hôm đó, giữa lúc công tử Lục vừa chạy vừa mắng trời mắng đất, một Giang Doanh mặc váy trắng như một thiên sứ chiến đấu đột nhiên xuất hiện ngay bên anh.

“Em thật sự quá dũng cảm rồi, bé cưng ạ.”

Lục Yến Tu thở dài cảm khái, thậm chí còn kéo tay tôi lên, chạm khẽ vào môi mình một cái:

“Em đã cứu anh khỏi miệng ngỗng,nên khi thấy hồ sơ xin nhập học của em, anh đã nghĩ xem như là báo ân, liền duyệt cho qua.”

Nhưng rồi… khi tiếp xúc lâu hơn, Lục Yến Tu dần nhận ra,Giang Doanh không phải thiên sứ chiến đấu gì cả, mà là một bé cưng mềm mại, ngốc nghếch và đáng yêu.

“Vì vậy, cho anh một cơ hội nhé.”

Lục Yến Tu nhìn tôi, ánh mắt chân thành và dịu dàng:

“Anh thích em, Giang Doanh.

Anh sẽ đối xử với em thật tốt.”

“Tất nhiên, nếu em không đồng ý thì cũng không sao.

Anh sẽ từ từ theo đuổi, anh có tự chủ rất tốt, sẽ không bao giờ thích người khác.”

Dưới ánh nắng, sau lưng anh phủ một tầng quầng sáng ấm áp.

Tôi nhìn anh mấy giây, mỉm cười, rồi tiếp tục thong thả bước đi:

“Vậy thì… xem anh thể hiện thế nào đã.”

Đôi mắt Lục Yến Tu sáng bừng lên, lập tức đuổi theo:

“Anh sẽ thể hiện thật tốt!

Rất tốt! Rất rất tốt!”

Tôi hừ nhẹ một tiếng, cười khẽ:

“Anh tốt nhất nên vậy đấy.”

Lục Yến Tu lại lén lút được voi đòi tiên.”:

“Bé cưng à~ cho anh một chút ngọt ngào trước đi, chút thôi mà~”

Tôi giơ tay, hôn khẽ lên đầu ngón, rồi đặt nhẹ ngón tay lên môi anh:

“Đó, cho xong rồi đấy.”

Lục Yến Tu ngẩn ra, sau đó cười rạng rỡ, vừa chép miệng vừa tận hưởng:

“Cũng được… cũng được…Bé cưng, giờ chúng ta đi đâu đây?”

“Đi ăn chứ, em đói rồi.”

“Ăn xong thì sao?”

“Đi dự tang lễ.

Nhà họ Trần chết hai người, anh không định xuất hiện sao?

Hay… để em đi viếng thay anh–”

“Viếng cái gì mà viếng!

Việc quan trọng nhất của em là thả câu anh đó, bé cưng!!”

“…… Anh làm ơn bình thường một chút!!”

Ánh nắng ngoài cửa sổ rực rỡ. Người yêu bên cạnh dịu dàng.

Mùa hè như thể sẽ chẳng bao giờ kết thúc, những vầng sáng chói lóa sẽ mãi mãi bao phủ nhân gian.

【Toàn văn hoàn】

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)