Chương 1 - Câu Hỏi Kỳ Diệu Của Tiên Sư
Vòng cuối cùng của kỳ tuyển chọn nhập môn tiên phái — là phỏng vấn trực tiếp với tiên sư.
Quy tắc là mỗi người được phản vấn lại tiên sư một câu, để kiểm tra cảnh giới tư tưởng của người được chọn.
Đến lượt tôi, tôi hỏi:
“Có song tu không ạ?”
Vị tiên sư tuấn mỹ đối diện thoáng đỏ mặt.
01
Tiên sư đối diện đang ngồi bút khựng lại, sắc mặt hơi đỏ, nhìn tôi:
“Gì cơ?”
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt nhạt màu của chàng, nói: “Có thể song tu không ạ?”
Sắc đỏ dễ chịu lan từ cổ chàng lên tận vành tai, trong mắt lấp lánh ánh nước.
Tôi nhận ra có thể chàng hiểu nhầm, nên vội vàng bổ sung: “Ý tôi là kiểu song tu nghỉ hai ngày một tuần ấy ạ.”
Tiên sư đối diện siết chặt cây bút ngọc trong tay, một giọt mực đen xanh nhỏ xuống, loang ra trên giấy.
Chàng né tránh ánh mắt tôi, giọng run nhẹ: “Quấy rối kỳ tuyển chọn, không được thông qua…”
“Đừng mà tiên sư đại nhân!” Tôi vội ngắt lời chàng, chân thành hỏi lại:
Không thể song tu.
Vậy… có bao ăn ở không ạ?
Sau khi gửi đi mấy trăm bản lý lịch, tôi xuyên không rồi.
Tiên sư trước mặt vận trường sam, ánh sáng trắng bạc lượn lờ.
Tóc dài đen nhánh, khuôn mặt như ngọc, mắt phượng.
Đẹp đến kinh tâm động phách.
Chàng cầm bút ngọc trong tay, ánh mắt nhạt lạnh lùng nhìn tôi, nói:
“Chúc mừng ngươi đã vượt qua những vòng khảo hạch trước, giờ ngươi có thể hỏi một câu.”
Linh hồn làm công ăn lương khắc sâu tận xương tuỷ, phận làm xã súc tìm việc không có nhân quyền.
Tôi buột miệng hỏi có song tu không, suýt thì bị đuổi khỏi trường thi với lý do trêu chọc tiên sư.
May là tôi nhanh trí, chỉ hỏi yêu cầu tối thiểu: bao ăn ở.
Vị tiên sư đó nhìn tôi chằm chằm, sắc đỏ nơi khóe mắt vẫn chưa tan hết.
Thấy tôi không giống đang giỡn, chàng khẽ thở dài một hơi, rồi nói một câu: “Ngươi biết làm gì?”
Cái gì?
Biết làm gì á?
Chẳng phải mấy vòng trước không có khảo kỹ năng à? Không có phần thi viết à?
Tôi nhìn tờ lý lịch vẫn còn cầm chặt trong tay, một loạt những kỹ năng “thành thạo” tôi cố nhét vào để gây ấn tượng giờ trông thật châm biếm.
Nhưng nghĩ lại thì, ở đây mấy cái đó chắc chẳng dùng được.
Vậy nên tôi lấy ra sự tự tin đã rèn luyện qua tám trăm lần phỏng vấn.
Đáp: “Tôi có thể học, tôi có năng lực học tập rất mạnh.”
Tiên sư đó nhướn mày, rõ ràng là không tin.
Nhưng không biết chàng nghĩ tới điều gì, đầu bút khẽ xoay, viết xuống mấy chữ như rồng bay phượng múa.
“Ra ngoài đưa lệnh bài cho người dẫn đường, hắn sẽ đưa ngươi đến nơi cần đến.”
02
Tiên phái tu tiên, Tu Tiên Phong.
Tôi ngồi xổm trong một mảnh ruộng dược, nhổ cỏ dại.
Không ngờ tôi dù dùi mài đèn sách hơn chục năm, học thành tài rồi, vẫn là tầng đáy.
Hôm đó người dẫn đường đưa tôi tới một mảnh ruộng dược sau núi Tu Tiên Phong, đưa cho tôi một quyển 《Toàn thư chăm sóc dược thảo》 dày cộp.
Tôi không cam lòng, giãy nảy: “Đã tu tiên rồi mà các người không biết dùng chút tiên thuật để tự chăm à?”
Khóe miệng người dẫn đường nhếch lên, cười: “Ngươi không làm, có khối người làm.”
Tôi vỗ bộ trường sam vải thô mới thay, tươi cười rạng rỡ: “Tôi làm.”
Nhổ cỏ không khó, dù sao cũng là ruộng dược của tiên môn, cỏ dại ít mà lại rất dễ phân biệt.
Ví dụ như cái cây đang đứng thẳng tắp kia, toàn thân phát ra ánh lục quang, chính là cỏ dại.
Tôi vừa đưa tay chạm đến rễ nó, định nhổ tận gốc.
Một giọng điệu uốn éo vang lên:
“Đừng nhổ ta! Ta là linh chủ Lục Oánh! Ta không phải cỏ dại!”
Tôi không nghe, vẫn định nhổ.
Nó bắt đầu khóc: “Hu hu hu ta khó khăn lắm mới sống lớn thế này, ngươi nhổ ta đi ngươi sẽ hối hận đó hu hu hu…”
Tôi mất kiên nhẫn: “Ngươi là cỏ dại còn bày đặt làm linh chủ?”
Nó ngừng khóc, không hiểu: “Ta sống động đầy sức sống lại xinh đẹp như vậy, sao có thể là cỏ dại?”
Tôi chỉ vào cái cây linh chủ héo rũ bên cạnh: “Thấy chưa? Đó mới là linh chủ thật sự.”
Sống dở chết dở, yêu sống chẳng thiết sống.
Linh thảo giả: sức sống dồi dào, sống được mọi nơi.
Linh thảo thật: hôm nay tâm trạng không tốt, không sống nữa.
“Ngươi biết không?” Tôi nhổ cỏ dại kia lên: “Sự khác biệt lớn nhất giữa các ngươi với linh thảo, là các ngươi sống quá dai.”
Nếu linh thảo sống được như cỏ dại, chẳng phải đâu đâu cũng là linh thảo, còn ai cần mở ruộng riêng để trồng làm gì.
Cỏ dại không cam lòng nức nở: “Ta đã cố gắng lắm mới mọc được trong ruộng dược mà.”
Tôi thở dài, đem nó trồng lại ở góc căn nhà gỗ tồi tàn của tôi.
Vuốt nhẹ chiếc lá non xanh lấp lánh của nó: “Đã sống được, thì ở đâu cũng sống được.”
Hà tất phải cố chen vào sống chung với linh thảo?
Ngày hôm sau, tôi nhìn đầy đất cỏ dại, rơi vào trầm tư…
“Ngươi nhìn đi nhìn đi! Ta sống khỏe lắm, chỗ này toàn là huynh đệ đồng bào của ta đó!”
Cỏ dại hưng phấn khoe gia tộc đông đúc của mình.
Ai mà mỗi lần ra ngoài lại mang nguyên cả nhà theo chứ.
Tôi biết các ngươi cỏ dại sống dai, nhưng không ngờ sống dai đến thế.
Tôi nhấc cao chân vòng qua một đám cỏ xanh mướt, chúc mừng nó: “Phải rồi phải rồi, ngươi cứ sống đi.”
Ai sống dai bằng ngươi chứ.